Chương 31: * [hiện Đại] Thế Thân

Thế giới 3: Thế thân và tổng tài

《Keo bám người, tổng tài mắc chứng bệnh lo âu, phương pháp dỗ ngọt người yêu của thỏ con》

5

Hiểu lầm tạm thời đã được giải quyết xong, đương nhiên tổng tài vô cùng ưng ý. Nhưng trong lòng hắn vẫn rất thích nơi chỉ có hai người này cho nên chần chừ không nhắc tới chuyện trở về, suốt ngày chỉ biết hưởng thụ thân thể non mềm của người tình nhỏ. Tú Chiêu mặc dù vẫn ngoan ngoãn mở chân ra cho cặc bự yêu thương thoải mái, nhưng ở nơi này quá lâu mà không có người nào khác khiến cậu nghĩ mình sắp bị tự kỉ luôn rồi.

Vậy cho nên lâu đài này có hợp ý cậu đến mấy, có đẹp đẽ tráng lệ đến đâu, Tú Chiêu vẫn làm nũng để Trịnh Lâm Phong đưa mình về nhà.

"Ngoan, một lần nữa thôi chúng ta sẽ về nhà. Tôi không lừa em nữa đâu."

"Đồ biến thái... ưmmm, anh địt em cả ngày vẫn chưa đủ hay sao? Aaa... đừng mà, đừng đút vào nữa.. em ngậm nó cho anh nhé? Lồn non không chịu nổi huhu... đừng địt nữa mà ưmm~"

Trịnh Lâm Phong vui vẻ thỏa hiệp, cặc bự rời khỏi lồn non đặt lên cánh môi mềm, đầu cặc còn khiêu khích xoay tròn trên môi thỏ con. Tú Chiêu nhìn căn cặc to lớn này, mặt đỏ như gấc. Cái thứ to lớn này mỗi ngày đều giày vò lồn non của cậu đến mức mỏi nhừ, hại nó không lúc nào là không chảy nước thèm thuồng. Nhưng sung sướng và khoái cảm nó mang lại rất lớn, Tú Chiêu chỉ nhìn một lát đã không nhịn được, ngay lập tức vươn đầu lưỡi ướt át ra liếm lên cặc bự.

Cậu thử thăm dò một chút, sau đó mới ngậm đầu cặc vào miệng bú mút. Âm thanh dâm dục khi thỏ con bú cặc cho mình liên tục truyền đến tai của Trịnh Lâm Phong, ánh mắt hắn giống như bị đóng đinh ngay tại cánh môi hồng hào kia, thu toàn bộ hình ảnh quyến rũ của thỏ con vào lòng.

Tình cảm hai người dần dần trở nên khăng khít, Tú Chiêu hết cách với sự đeo bám của Trịnh Lâm Phong. Hắn không những đòi hỏi thân thể của cậu mọi lúc mọi nơi mà còn bắt cậu phải nói yêu mình ngay cả những lúc ăn ngủ. Ví dụ như buổi sáng sẽ hôn hắn một cái, sau đó cậu sẽ đẩy cái đầu to đang ngậm núm vú của mình không nhả kia ra, đợi sau khi hắn khó chịu mở mắt mới từ từ kêu hắn dậy, còn kèm theo "em yêu anh" thì mới có hiệu quả.

Trước bữa ăn, Trịnh Lâm Phong sẽ bắt Tú Chiêu nói lời yêu mới chịu dọn đồ ăn lên cho cậu. Thậm chí còn trẻ con đến mức đẩy hết đồ ăn về phía mình, Tú Chiêu hôn một cái hắn mới đút cho cậu một miếng. Đúng là cái tên thân xác đàn ông tâm hồn con nít ! Nhưng ngoại trừ điểm có hơi dính cậu ra hắn vẫn vô cùng tốt, Tú Chiêu cũng rất thích cách Trịnh Lâm Phong chiếm hữu mình.

7

Hai người trải qua sinh hoạt như vậy hơn nửa tháng, Trịnh Lâm Phong mới hoàn toàn buông bỏ ý nghĩ nhốt Tú Chiêu mãi mãi trong lâu đài nhỏ này. Hắn ôm thỏ con lên xe, thong thả chạy về nhà. Cả một chặng đường dài Tú Chiêu vô cùng vui, khóe môi cong lên như vầng trăng non, khuôn mặt xinh đẹp rạng ngời như đóa hoa được đón nắng sớm. Trịnh Lâm Phong nhìn người yêu vui như vậy, trong lòng ấm áp theo, hắn dịu dàng vuốt tóc cậu sau đó tăng tốc về nhà.

Trịnh Lâm Phong quyết định sẽ đi sớm về sớm, sau khi trở lại công ty làm việc hắn đều giảm bớt lượng công việc của mình. Trước đây hắn quá cuồng sự nghiệp, thời gian ở công ty còn nhiều hơn ở nhà. Chính vì vậy mà Tú Chiêu mới có cơ hội tránh né cái tên biến thái cuồng da thịt của cậu này, mỗi lần hắn đi làm thì trên mặt của thỏ con đều hiện lên một chút vui mừng trộn lẫn với nhẹ nhõm. Trịnh Lâm Phong không cam lòng, hắn đã nhiều lần đề cử Tú Chiêu quay trở lại công ty nhưng cậu không đồng ý. Thỏ con bây giờ chỉ muốn lười biếng đợi hắn về yêu thương, không muốn chạy đến công ty làm việc căng óc như trước kia nữa. Hắn đương nhiên không muốn cậu làm việc quá mệt, nhưng cũng không thể ép cậu lại làm nhân viên được cho nên mới phải hậm hực nhìn người tình nhỏ tiễn mình đi làm.

"Anh về rồi hả ?! Mau hôn em một cái~"

Trịnh Lâm Phong vừa mở cửa đã bị thỏ con lao đến ôm chầm lấy mình, hắn lập tức ôm hai cánh mông múp của Tú Chiêu lên, nâng người đi vào phòng khách ngồi xuống. Gương mặt lạnh lùng căng cứng vì phải làm việc căng thẳng cả ngày được gỡ xuống, đầu lông mày giãn ra, khóe môi mỏng cong lên, cả gương mặt đẹp trai dịu dàng chưa từng có. Hắn hôn lên cánh môi mềm đang líu lo không ngừng trên đùi mình, nhẹ nhàng xoa bóp cánh mông múp đầy thịt:

"Hôm nay có chuyện gì mà em vui thế? Nói cho tôi biết có được không?"

Tú Chiêu gật đầu, hai cánh tay thon dài quấn lấy cổ hắn, hai bắp đùi non cùng với mông múp phối hợp ịn lên người đàn ông cùa mình. Cậu hôn lên gương mặt đẹp trai của Trịnh Lâm Phong vài cái cho đỡ thèm, sau đó mới làm nũng nói với hắn:

"Hôm nay lúc em thức dậy vào buổi chiều, cả căn nhà to lớn chỉ có mình em nên cảm thấy hơi trống vắng thôi~ Đột nhiên có chút nhớ anh cho nên mới ngồi đây đợi..."

"Nói như vậy có nghĩa là vì tôi về nên em mới vui à?"

Tú Chiêu đương nhiên rất vui, nhưng bị hắn nói thẳng ra có hơi ngượng. Cả cái đầu xù mềm mại vùi vào cổ hắn, không nhúc nhích. Cho dù chính mình buổi sáng còn mong hắn đi làm nhanh một chút buông tha lồn non của cậu, nhưng khi hắn đi rồi cậu lại vô cùng buồn chán, làm đủ trò mà thời gian vẫn cứ chậm chạp không chịu trôi đi. Cứ trải qua những ngày buồn chán như vậy, cậu bắt đầu có thói quen trông chờ Trịnh Lâm Phong về nhà, đúng giờ sẽ bắt đầu chạy ra sofa ôm gối nhìn ra cửa.

Khi Trịnh Lâm Phong vừa mở cửa cậu sẽ đu ngay trên người hắn làm nũng, bắt hắn phải hôn hít mình mới chịu được.

Trịnh Lâm Phong cũng nhận ra thói quen đáng yêu này của cậu, mặc dù hắn rất hưởng thụ đặc cách này. Nhưng cảm giác cả ngày không gặp nhau đúng là rất khó chịu, vì vậy trong đầu hắn lại bắt đầu nghĩ ngợi, bàn tay to thuận tiện bóp nắn mông múp, xoa nắn đến mức Tú Chiêu bắt đầu run rẩy chảy nước.

Thiếu hơi Trịnh Lâm Phong cả ngày làm cho Tú Chiêu có hơi nhớ hắn, bị bàn tay to kia trêu đùa xoa bóp một chút đã nổi lên dục vọng. Cậu nhúc nhích cánh mông, kín đáo nhịp nhàng cọ lên đũng quần của hắn, lồn non bắt đầu ịn vào cặc bự cách lớp quần bên dưới. Trịnh Lâm Phong được cậu nuông chiều dục vọng đến mức hư hỏng, đương nhiên vừa bị khiêu khích một chút đã bắt đầu kêu gào đòi xông ra. Cặc bự trong quần bắt đầu cứng lên, đỉnh lên lồn non nhạy cảm sau lớp vải làm cho Tú Chiêu rên lên một tiếng.

Âm thanh ngọt ngào nũng nịu lọt vào tai của Trịnh Lâm Phong, cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn.

Bàn tay to lớn ôm trọn cánh mông mềm mại múp thịt vào tay, hắn xoa nắn một hồi rồi lại bất ngờ đè chặt mông eo cậu xuống háng mình. Bắt đầu để cánh mông mềm dẻo kia di chuyển lên cặc bự, thoải mái híp mắt. Tình dục trong nháy mắt bùng lên dữ dội, cổ họng khát khô tạo ra âm thanh trầm thấp gợi cảm:

"Em sao vậy? Có phải là thèm địt rồi không? Hửm ?!"

Trịnh Lâm Phong đánh lên mông múp một cái thật vang, ánh mắt dính chặt vào sóng thịt rung rinh mềm mại trên bờ mông mượt mà kia. Sau đó lại giống như thương xót vô cùng mà xoa nắn nó một cách mạnh bạo. Tú Chiêu bị hắn trêu đùa vô cùng thoải mái, dù bị đánh mông cũng sung sướng chảy nước dâm. Lồn non thèm ăn ướt nhẹp, cả quần lót bên trong đã bị nước dâm của cậu thấm ướt.

Cơn thèm ăn càng lúc càng dâng lên, bờ mông nằm gọn trong tay Trịnh Lâm Phong không cam lòng xoay tròn, dùng ngôn ngữ hình thể biểu đạt hắn phải mau đến yêu mình. Tú Chiêu đỏ mặt, vừa ngượng ngùng trước phản ứng dâm đãng của mình vừa thèm khát đụng chạm da thịt với hắn. Dù sao cũng đã được Trịnh Lâm Phong cưng nựng thành thói quen, Tú Chiêu không cần làm gì hắn cũng sẽ tự động thõa mãn cậu. Nhưng đợi mãi hắn vẫn chỉ xoa nắn mông eo vài cái, cặc bự đã chọc vào lồn nhỏ mà vẫn không thèm tiến lên. Cậu thật sự đã bị tình dục xâm chiếm đánh mất lí trí, theo bản năng dùng chiêu làm nũng với hắn:

"Em... em muốn cặc bự... mau cho em đi mà... Ưmm... muốn anh địt em~"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!