Chương 20: * [cổ Đại] Cung Đình

Thế giới 2: Cung đình hầu tước

《Xuất cung vi hành, bị thương, cưỡi ngựa》

Chỉ đăng tại wp @camanvan 

Nghiêm cấm đọc web reup, kiếm tiền bất hợp pháp.

*Chúc mừng bản thân được 100Fl ! thương các bạn lắm lắm, lúc nào cũng cmt ủng hộ mình. Chương này dành cho các bạn, mình sẽ cố gắng đầu tư vào truyện nhiều hơn trong tương lai.

*Cảm ơn reader đã luôn đợi mình nhé ^^

Sau lần gặp Dương Di Hòa ở Càn Thành điện ngày đó, Dương Minh Vũ vẫn không thả Tú Chiêu về nhà, tiếp tục sung sướng hưởng thụ mĩ nhân trong lòng, không để tâm những lời chỉ trích kia bất hiếu kia. Thế nhưng đây đã là thời kì mấu chốt, có những lúc hắn phải buộc rời xa Tú Chiêu.

Tam công công bẩm báo, những thị vệ tinh nhuệ được phái đi cắt đứt nguồn lương thực nuôi quân phía Nam của Ngũ Vương gia gặp trục trặc. Tên Dương Di Hòa này rất cẩn thận, đã tráo đi toàn bộ lương thực, hơn nữa còn thay đổi đường đi vô cùng nhiều, khiến cho quân ta không xác định được phương hướng, kéo dài quá nhiều thời gian. Dương Minh Vũ đã đoán trước được điều này, đây là nguồn lương thực vô cùng quan trọng, hẳn là phải được thực hiện bí mật, đường vận chuyển cũng phải thay đổi liên tục thì mới có thể đảm bảo an toàn. Lúc trước hắn chỉ lệnh cho Tam công công cử người đi nhử mồi chứ thật sự chưa từng ra tay, Dương Di Hòa cẩn thận đến mức này, đương nhiên đã có kế hoạch cẩn thận từ trước.

Bây giờ đội quân kia đang chờ lệnh hắn, muốn xác định phương hướng chính xác và cắt đứt hoàn toàn nguồn cung thì cần phải có phán đoán chính xác. Những điều này cần phải đích thân Dương Minh Vũ chỉ huy, tuy những thị vệ này được hắn đào tạo chuyên biệt, võ công tuyệt đối là cao thủ, nhưng về mưu lượt tính kế thì còn thua kém rất xa. Nếu không chỉ huy tốt, những thị vệ này không chỉ lạc đường, đánh nhầm mạch phụ mà còn bị tách rời khiến cho kẻ thù phát giác.

Bởi vậy dù Dương Minh Vũ có không muốn, hắn vẫn phải đích thân ra trận chuyến này.

Tú Chiêu vẫn như mọi ngày, tối hôm nay Dương Minh Vũ rất nhiệt tình, vừa đút cậu ăn no đã nhanh chóng ôm người đi tẩy rửa. Hắn chọn cho cậu một bộ y phục màu xanh ngọc mỏng manh, chất vải mềm mịn nhưng lại bán trong suốt, cảnh xuân bên trong lộ ra toàn bộ, ẩn hiện dưới lớp vải xa hoa, cảnh đẹp khiến hắn mau chóng hưng phấn. Chiếc còng bạc được Dương Minh Vũ tỉ mỉ chọn lựa giống như một bộ phận trên cơ thể Tú Chiêu, cậu đi đâu làm gì nó đều rung lên, lắc lư ánh bạc vô cùng đẹp mắt.

Hôm nay hoàng thượng không hề nói nhiều, hắn chỉ dùng hành động gấp gáp của mình để chứng minh tình yêu, nhanh chóng lao vào thân thể non mịn kia mà hôn hít.

Tú Chiêu vẫn chưa biết dụng ý của hắn, còn nhiệt tình đáp lại nụ hôn mang đầy tình dục kia, ngoan ngoãn để hắn nút núm xoa lồn. Dương Minh Vũ muốn địt bù cho những ngày tới vắng mặt, vì vậy gấp gáp đem cặc nứng vùi sâu vào lồn non, mau chóng thúc địt dữ dội. Tú Chiêu không quen cách địt này của hắn, mau chóng rên rỉ khóc kêu, hôm nay hoàng thượng bị làm sao vậy? Không thèm nói những lời ngọt ngào âu yếm, cũng không thèm làm màn dạo đầu, đã vội vàng địt mạnh bạo như vậy, không sợ cậu tủi thân sao?

Nhưng mà cảm giác cặc bự địt mạnh bạo như vậy cũng rất sướng, khoái cảm lan ra khắp người, nước dâm ứa ra liên tục, gân cặc vì địt nhanh mà liên tục tì vào điểm nứng, tử cung nhạy cảm cũng được hôn  hít nhiệt tình, tất cả đều khiến cho cậu rên rỉ mê mụi, nhanh chóng quên sạch nghi ngờ, chuyên tâm hưởng thụ cuộc vui.

"Ưmmm~ sao hôn nay ngài lại địt em mạnh thế... aaa... sướng quá~ lồn non sướng~

"Trẫm lúc nào cũng địt em mạnh bạo thế này, chẳng lẽ em chê những lần trước trẫm chưa đủ mạnh sao? Địt như vậy chưa đủ thỏa mãn lồn non của em sao?"

"Aaaaa, đừng... đừng địt nhanh vậy mà~.... ưmmm không... không có đâu~ Hoàng thượng lúc nào cũng dũng mãnh hơn người.... ưmm.. địt em sướng muốn chết~"

Dương Minh Vũ tăng tốc địt lồn, hưởng thụ vô số thớ thịt mềm bao vây lấy cặc bự, hút chặt đến mức muốn bắn tinh. Hắn hung hăng đưa đẩy, đem toàn bộ nước dâm trong lồn đào ra, đầu cặc thăm hỏi tử cung quen thuộc, nhanh chóng chọc ngoáy điên cuồng. Tú Chiêu ưỡn lưng run rẩy, cơn sướng tê dại khiến cho cậu có chút không thở nổi. Cặc bự lúc nào cũng sung sức, hành hạ địt cho lồn non tê nhức sung sướng, phun nước không ngừng.

Tối nay Dương Minh Vũ phải cùng Tam Độc đi đến bộ phận phía Nam, cho nên hắn muốn địt Tú Chiêu đến ngất, quyết định không nói thẳng bằng miệng mà để lại thư cho cậu. Nói thẳng ra là sợ thấy được vẻ mặt thất vọng của cục cưng, sợ cậu làm nũng đòi đi theo, càng sợ cậu khóc lóc níu kéo. Nếu hắn thật sự nói cho cậu biết, lỡ như cậu khóc lóc đòi đi thật, như vậy hắn cũng chỉ có thể chấp nhận, nước mắt của Tú Chiêu chính là điều hắn không muốn thấy nhất. Nhưng đang lúc nguy hiểm, phía Nam tuy rằng giàu có, nhưng những con đường vận chuyển lương thực này vô cùng khó tìm, tiềm ẩn rất nhiều nguy hiểm rủi ro, hắn không thể ôm theo cục cưng chịu khổ được, vất vả lắm mới nuôi được một chút thịt mềm, chỉ vì đi theo hắn mà mất đi thì hắn nhất định đau lòng muốn chết. Nói gì đi chăng nữa, lần này hắn phải bí mật rời xa cậu vài ngày.

Dương Minh Vũ nhanh chóng tăng tốc độ, địt đến lồn non nát nhừ, mới chậm rãi xả tinh vào tử cung, đút no cho lồn non đói tinh. Tú Chiêu bị trận địt này làm cho mệt mỏi, nhanh chóng muốn thiếp đi, Dương Minh Vũ cưng chiều hôn má sữa của cậu, sau đó cuối xuống lần lượt hôn từ cổ đến vú mềm, rồi lại hôn khớp xương chân tinh xảo có đeo còng bạc. Lưu luyến một chút thì Tam Độc đã đợi sẵn bên ngoài, hắn để lại một bức thư cho cậu rồi âm thầm rời đi.

"Tam Độc, ngươi nghĩ xem nếu trẫm không có trong cung. Tú Chiêu sẽ phải làm sao?"

"Hoàng thượng chớ lo, thần đã an bài sắp xếp người bảo vệ cho an toàn của tiểu thế tử. Hoàng thượng chỉ rời cung vài ngày, không thể tạo sóng gió gì quá lớn. Nhưng thần nghĩ tin tức Tú Chiêu được sủng ái đã lan rộng ra toàn bộ hoàng cung, nhất định Dung phi cũng đã nghe thấy. Dựa vào sự mâu thuẫn trước đây ở nhà với tiểu thế tử, nếu phát hiện ngài không có ở trong cung, nhất định Dung phi sẽ không để cho tiểu thế tử yên ổn.

Thần cảm thấy vẫn nên đề phòng một chút."

Dương Minh Vũ nghe Tam Độc giải thích, hắn gật đầu, trong lòng âm thầm tính toán, mau chóng đẩy nhanh tốc độ đi về phía Nam.

Bên này Dương Di Hòa đang bàn luận kế sách, gián điệp hắn cài vào hoàng cung đã tới bẩm báo. Hoàng thượng cùng Tam công công nửa đêm xuất cung, không rõ tung tích. Nháy mắt cả khách phòng đều chìm trong yên lặng, hoàng thượng cải trang vi hành, hoạt động bí mật như vậy hẳn là đã có chuyện gì đó. Dương Di Hòa lên tiếng cắt đứt sự im lặng này:

"Mau phái người đuổi theo, nếu thấy hắn sơ hở thì lập tức tấn công. Nếu bổn vương đoán không nhầm, đây nhất định là chuyện có liên quan đến ta và Văn Thân vương gần đây. Dương Minh Vũ giờ đây đã lộ bộ mặt thật, hắn bắt đầu không tha cho bổn vương và Văn Quý, nếu không phải chuyện quan trọng, hắn nhất định sẽ không tự thân ra trận. Nếu nhân cơ hội này ám sát hắn ở ngoài hoàng cung, chúng ta sẽ không phải hao tâm tổn trí thực hiện kế hoạch trong bóng tối nữa.

Dương Minh Vũ không có người thừa kế, sau khi hắn chết bổn vương hiển nhiên có thể lên ngôi. Đó chính là sự thật không thay đổi, lần chạy ra khỏi cung này nhất định phải lấy mạng hắn."

Ngồi ở đây đều là các vị quan đại thần theo trướng Ngũ vương gia, trước đây đều là bè cánh của mẫu phi Dương Di Hòa mua chuộc được. Sau này bởi vì bị Dương Minh Vũ chèn ép, các vị quan này tuy chức vụ lớn lao, thực quyền trong tay lại bị giới hạn rất nhiều khiến cho bọn họ vô cùng bất mãn. Vốn nên phò trợ tân vương ổn định đất nước, bây giờ lại ngồi đây tụ tập, hiến mưu lập kế cho Ngũ Vương gia cướp ngôi đoạt vị.

Dương Di Hòa cũng biết tâm tư mấy lão cáo già này, những loại quan tham được ân sủng mà không biết ơn, bán chủ cầu vinh đứng núi này trông núi nọ như bọn chúng, nếu hắn lên ngôi mà còn tiếp tục trọng dụng, chẳng khác nào lại đem tiền bạc của mình nuôi một đống sâu bọ chỉ biết đục khoét tiền tài. Một khi hắn lên ngôi, những lão già này sẽ hết giá trị lợi dụng, tất nhiên đầu cũng sẽ rơi xuống.

Dương Di Hòa lập ra kế hoạch, nhân lúc hoàng thượng xuất hành, mau chóng xúi giục đám đại thần này gây sức ép lên hoàng cung, yêu cầu gặp hoàng thượng, bắt ép hắn lập hậu, sinh con nối dõi Dương triều. Đất nước có vua mà không có hậu, đây là một chuyện lớn. Càng không nói hậu cung trống rỗng, Dung phi nhiều năm vẫn chưa có con, càng khiến do thần dân bất an. Ngay lúc hỗn loạn đó, hắn sẽ cùng Dung phi trộm ngân khố ở Nội Vụ phủ, mau chóng đưa ra ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!