Thế giới 2: Cung đình hầu tước
《Khóc lóc đau lồn bị hoàng thượng bắt bú cặc, cáo mượn oai hùm trừng trị kẻ bắt nạt》
Chỉ đăng tại wp @camanvan
Nghiêm cấm đọc web reup, kiếm tiền bất hợp pháp.
Sau đi tác dụng của thuốc dần tan đi, Tú Chiêu mệt mỏi mở mắt, khung cảnh trước mắt làm cậu sững người. Long sàn vàng kim chói mắt, chạm khắc rồng vàng uốn lượn uy nghiêm, cả căn phòng tràn ngập hơi thở vương giả, xa hoa tráng lệ, là cảnh tượng mà Tú Chiêu chưa thấy bao giờ. Cậu mở to mắt, bị cơn căng trướng từ lồn truyền đến tê dại, cảm nhận được cặc to vẫn còn chôn trong lồn.
Tinh đặc trong tử cung bị đầu cặc chặn lại, lồn non đau nhức không thôi.
"Hức.... đau... đau quá... ưmm... Minh Vũ ăn hiếp em... hoàng thượng xấu xa... huhu.. đau lồn quá~"
Tú Chiêu thút thít khóc nức nở, cậu uất ức nhưng vẫn không dám khóc to, sợ làm nam chủ thức giấc, lồn non vẫn ngoan ngoãn co bóp đều đều cặc bự. Dương Minh Vũ được lồn non co bóp sung sướng tỉnh dậy, vừa nghe thấy tiếng thút thít của cậu đã vô mông mập một cái:
"Tỉnh lại rồi? Trẫm làm gì mà em khóc?"
"Ưmmm... ngài... ngài xấu xa... dám chuốc rượu địt em. Còn khiến lồn em tê nhức... huhu xấu lắm~ còn đút cặc không chịu rút ra... hức"
Dương Minh Vũ cười gian, hắn không ngờ tiểu thế tử này mềm mỏng như vậy, bị hắn địt nát lồn vẫn ngoan ngoãn trách yêu mấy chữ xấu xa, không dám phản kháng gì. Hắn đã sẵn sàng chịu đựng người tỉnh lại sẽ giận dỗi, cũng chuẩn bị luôn phương án khiến đối phương không thể giận nữa, vậy mà hắn không cần phải làm gì, cục cưng nhỏ này đã mềm mại nép vào ngực hắn, tiếng khóc cũng nức nở nhỏ bé, khiến cho cả người hắn rạo rực.
Tú Chiêu thấy hắn không nói nặng mình, còn yêu thương hôn môi chụt chụt, gan liền to lên không ít, nước mắt nhanh chóng chảy nhiều hơn. Cậu khóc thành tiếng, vừa nấc cục vừa khóc đến đáng thương, làm nũng yêu cầu hắn mau rút cặc ra, không cho hoàng thượng nút vú mình. Dương Minh Vũ bị tiếng khóc kia làm nhíu mày, dỗ mãi mà không được, nhanh trí rút cặc đã cứng lên ra, đặt lên môi mọng đang hé mở khóc lóc kia, bôi toàn bộ dịch nhờn lên đó.
"Còn dám khóc không? Trẫm thương em thì em dám khóc không cho trẫm nút vú sao? Được, nếu như lồn không cho trẫm địt, thì miệng cũng phải bú cặc cho trẫm. Nếu em không ngoan ngoan bú, trẫm sẽ dùng cặc to này địt nát lồn em, khiến cho lồn em quen hơi trẫm, không xuống nổi giường! Sao? Trẫm cho em chọn."
Tú Chiêu sợ hãi, nhanh chóng mếu máo ngậm đầu cặc lấy lòng hắn. Dương Minh Vũ thoải mái ưỡn lưng, hưởng thụ miệng lưỡi non mềm bú cặc cho mình. Đầu lưỡi vì lấy lòng mà đung đưa dính lên thân cặc, liếm đi toàn bộ dịch nhờn trên đó, cả khuôn mặt xinh đẹp vùi dưới háng thiên tử, cảnh đẹp làm Dương Minh Vũ nứng đến mức cặc to thêm một vòng. Hắn hài lòng xoa đầu Tú Chiêu, yêu thương nhìn lưỡi cậu liếm trên cặc hắn, bất mãn đưa đẩy cặc, ý muốn cậu ngậm vào.
"Mau ngậm vào bú cặc cho trẫm... ưm... miệng nhỏ của em thật sướng, rất biết hút cặc. Ngoan, hút sâu thêm nữa, nút cặc mạnh hơn đi, Tú Chiêu ngoan."
Tiểu thế tử trần như nhộng, cơ thể mảnh mai run rẩy, lồn non trào ra tinh đặc, hai tay vòng ra ôm lấy hông hắn, chuyên tâm bú cặc rồng. Cậu bị căn cặc này hun cho mặt đỏ bừng, lồn nhỏ bên dưới ngậm tinh bắt đầu muốn đụ, mùi cặc xông vào mũi, Tú Chiêu đê mê hít lấy, cậu bắt đầu thèm thuồng bú mút, sắp có dấu hiệu nghiện cặc.
"Giỏi... cái miệng nhỏ của em bú sướng, cặc trẫm bị em làm cho nghiện rồi, mau ngậm vào sâu hơn đi, hôm nay trẫm cho em uống tinh thay cơm."
Tú Chiêu vừa ngậm cặc vừa nhìn hoàng thượng, lưỡi nhỏ chuyên tâm hút cặc, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm dung nhan anh tuấn kia, thành kính đến mức Dương Minh Vũ sắp thất thủ bắn tinh. Hắn chịu hết nổi, nhanh chóng ôm đầu tiểu thế tử đung đưa, thúc cặc sâu vào cổ họng thiếu niên, chuẩn bị bắn tinh cho cậu uống.
"Bắn... Bắn cho em tiểu hồ ly lẳng lơ. Trẫm mê chết em rồi tiểu dâm đãng... aa"
Dương Minh Vũ gầm một tiếng, cặc to giật mạnh trong miệng xinh, sảng khoái bắn toàn bộ tinh đặc vào miệng tiểu mĩ nhân. Sung sướng ưỡn thắt lưng, môi lưỡi hầu hạ cặc to bắn tinh, xong xuôi còn thèm thuồng nuốt toàn bộ vào dạ dày.
Tú Chiêu thèm thuồng bú tinh, cặc to của Dương Minh Vũ đã mê hoặc cậu, tinh đặc trong miệng trở thành mỹ vị, khiến cậu thèm thuồng chạy theo bú mút, không muốn rời hơi cặc. Hắn nhìn một màn này, cặc lại nứng lên, nhanh chóng cho cậu bú tinh, không chừa giây nào để cho môi xinh hầu hạ cặc. Nhìn Tú Chiêu thèm cặc đến mê mụi, vùi vào háng hắn bú mút, Dương Minh Vũ cười sung sướng, vuốt ve tóc dài mảnh mai của cục cưng.
"Mới cho em bú cặc một chút mà em đã thèm đến mức này, em nói xem sau này làm sao em có thể sống xa cặc trẫm?"
Đường đường là thiên tử một nước, mà lời mở ra lại hạ lưu vô cùng. Tú Chiêu bị hắn mê hoặc đến điên đảo, chỉ biết đuổi theo cặc hắn bú tinh, hoàn toàn không để ý gương mặt nham hiểm kia đang nhìn mình, ánh mắt vừa tham lam vừa chiếm hữu.
Tú Chiêu được thõa mãn bú cặc một hồi, uống no nên tinh đặc. Dương Minh Vũ mới ôm cậu đi tẩy rửa, thân thể non mềm dựa vào ngực hắn, để mặc hoàng thượng muốn làm gì thì làm. Dương Minh Vũ thương yêu lồn non vừa mới bị phá trinh, tẩy rửa sạch sẽ xong liền hôn lên môi lồn hai cái. Hắn bế cậu đi thay đồ, Tam công công đã chuẩn bị sẵn y phục cho Tú Chiêu thay đổi, so với bộ cậu mang vào cung xa hoa hơn nhiều.
Y phục tinh xảo thêu trúc xanh, đai lưng nạm ngọc quý phái, chất vải thượng hạng mềm mại, xoa bằng tay đã thấy thích không thôi. Dương Minh Vũ đích thân mặc đồ cho cậu, mặc đến đâu hắn hôn đến đó, đến khi mặc quần đã vùi đầu vào lồn non liếm lấy liếm để. Tú Chiêu được hắn hầu hạ vui sướng, ngoan ngoãn mở chân để hắn nút lồn mình, đỏ mặt nghĩ giây trước còn đứng đắn thay đồ, giây sao đã muốn ăn luôn cái lồn nhỏ của cậu.
Thay đồ tẩy rửa xong xuôi, Dương Minh Vũ bế Tú Chiêu đi ăn cơm. Tuy rằng hắn đã chuẩn bị cho cậu ăn no trước khi địt, nhưng vận động một hồi cục cưng vẫn đói. Hắn đau lòng xoa bụng cho cậu, dặn dò Tam công công mau chóng chuẩn bị đồ ăn. Tú Chiêu nằm gọn trong lòng hắn, bụng mềm được xoa để giảm cảm giác đói. Tiểu thế tử thích đến cong mắt, nhanh chóng quay ra sau hôn chụt một cái lên môi hoàng thượng.
Dương Minh Vũ nhìn dáng vẻ nghịch ngợm đáng yêu của cậu, trong lòng cũng vui vẻ theo. Nhéo mũi cậu:
"Nghịch ngợm."
Tam công công nhanh chóng cho người mang đồ ăn lên. Nhìn những món ngon lấp lánh hương thơm trước mắt, Tú Chiêu liền chảy nước miếng, nâng mông muốn rời khỏi vòng ôm để lấy đồ ăn. Dương Minh Vũ thấy mông múp sắp rời khỏi mình, đôi mắt âm trầm giận dữ, nhanh chóng ghìm chặt eo thon, ấn mạnh cậu mạnh xuống đùi mình.
"Đi đâu? Ai cho em em rời khỏi trẫm? Có tin trẫm lập tức hất đổ bàn ăn, cho em nhịn đói đến ngày mai không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!