Editor: Ngạn Tịnh
"Anh nghe em giải thích được không, Dịch Sâm, em bị người hãm hại. Tần Vũ Phong kia vốn không có ý tốt, thật sự... Em không muốn, nhưng lại không có cách nào khác, em sao có thể thành đối thủ của anh ta được... Anh ta đã sớm có ý đồ với em, còn gạt em nói hy vọng có thể giúp anh ta làm hòa với bạn gái, cho nên em mới ở lại nhà đó, Dịch Sâm... Anh có đang nghe không, trả lời em một câu đi được không... Dịch Sâm, em yêu anh, thật sự rất yêu anh, nhưng sau khi Thẩm Quân trở về anh lại không cần em, em rất đau khổ, nếu những ngày này em không đau khổ như vậy sao có thể rời khỏi nơi đó, đến nơi này sống cùng Tần Vũ Phong và bạn gái của anh ta chứ. Em chỉ là đang trốn tránh... Dịch Sâm... Em thật sự đã rất đau khổ..."
"Píp" Móng tay mượt mà của Thẩm Quân dừng trên di động, ghi âm im bặt, cô ngẩng đầu nhìn Bạch Vi.
"Đây là?" Bạch Vi có thể rõ ràng nhận ra giọng nói trong đoạn ghi âm kia là của Lâm Giai Nhân, cũng không biết đối phương lấy đâu ra đoạn ghi âm này. Hiện tại hai người vẫn như cũ lần nữa gặp mặt ở trong quán cà phê, như trước là Thẩm Quân hẹn Bạch Vi.
"Lúc Lâm Giai Nhân bị đuổi ra khỏi nhà, tôi đã gọi người ghi âm lại. Tô tiểu thư thích phần quà này không?" Thẩm Quân nhìn Bạch Vi, trong mắt tràn đầy ý cười.
"Qùa?"
Thẩm Quân không hề phủ nhận gật gật đầu, "Con người tôi cho đến giờ đều là người kính ta một thước ta kính người một trượng. Tuy nói những bức ảnh kia là cô bán cho tôi, nhưng đoạn ghi âm hôm nay tôi tặng miễn phí cho cô, mặc kệ cô dùng để làm gì cũng được"
Bạch Vi nhìn gương mặt kiều diễm kia, không nói gì. Cô biết đối phương rất chán ghét Lâm Giai Nhân, sở dĩ đưa đoạn ghi âm này cho mình, cũng chỉ là muốn mượn tay của mình, để cho đoạn ghi âm này phát huy hiệu quả tối đa, khiến cho Lâm Giai Nhân không được dễ chịu mà thôi.
"Vậy thì cảm ơn" Bạch Vi không từ chối, cũng không nghĩ sẽ từ chối, thực sự chỉ có cô mới có thể khiến vật trong tay đạt hiệu quả tốt nhất.
Thì ra ngày ấy sau khi Bạch Vi đưa những bức ảnh trong điện thoại cho Thẩm Quân xong, cô không qua hai ngày liền tìm một người dùng tài khoản ma gửi những bức ảnh đó cho Hàn Dịch Sâm. Mặc dù không biết biểu tình lúc đó của Hàn Dịch Sâm, nhưng chắc chắc sẽ không tốt được, dù sao hình ảnh rất rõ ràng những dấu vết ái muội trên cổ Lâm Giai Nhân cũng được chụp rất tốt. Về phần Lâm Giai Nhân, hắn không cần mà vứt đi là một chuyện, nhưng sau lưng hắn làm ra chuyện tốt đẹp như vậy lại là chuyện khác.
Mặc kệ nói thế nào, đối với hắn Lâm Giai Nhân một ngày chưa giải trừ khế ước với hắn thì vẫn là người phụ nữ của hắn, những bức ảnh kia thật đúng là hung hăng tát một cái vào mặt hắn. Thật đúng là đã giúp hắn mở rộng tầm mắt, hiểu biết bộ mặt thật của người phụ nữ kia. Thật không ngờ đường đường là tổng tài của một công ty đa quốc gia lại có ngày bị vợ cắm sừng.
Cho nên ngày đó ngay cả văn kiện khẩn cấp hắn cũng không xử lý liền chạy đến biệt thự hắn an trí cho Lâm Giai Nhân. Không qua một hồi Lâm Giai Nhân bị người ném ra ngoài, trên má trắng nõn còn in dấu tay, quần áo, trang sức đều bị người ném ra ngoài, nhìn cực kỳ thê thảm.
Lúc ấy Lâm Giai Nhân còn muốn dây dưa, nhưng Hàn Dịch Sâm để quản gia ra uy hiếp, cô lúc ấy mới chịu ôm đồ vẻ mặt xám xịt rời đi.
Sau đó cô đến nơi ở của Tần Vũ Phong, biệt thự nhà cô đã sớm đem đi bán đấu giá, bạn bè ban đầu dù tốt đến đâu cũng sẽ không thu lưu cô. Ngoại trừ nhà của Tần Vũ Phong, cô không biết phải đi đâu.
Tần Vũ Phong nhìn thấy hai má sưng phù của Lâm Giai Nhân liền tức giận, gào to muốn tìm Hàn Dịch Sâm tính sổ. Vẫn là Lâm Giai Nhân kéo hắn lại, sau đó Tần Vũ Phong không như trước kia mỗi ngày đều đi tìm Tô Bạch Vi nữa, trái lại bắt đầu sống cuộc sống hai người với Lâm Giai Nhân.
Điều này sau khi bị Hàn Dịch Sâm biết, ngày hôm sau liền truyền ra tin tức anh ta sẽ không gánh vác nợ nần cho cha cô nữa, cũng sẽ không trả tiền viện phí cho mẹ của cô nữa. Có thể nghĩ, hiện tại Lâm Giai Nhân có bao nhiêu giày vò.
Bạch Vi nghe xong cũng chỉ chau mày không để ý nhiều, dù sao ở trong chuyện đó cô cũng có một phần công lao, giờ mà lại giả mù sa mưa tỏ vẻ ngạc nhiên cùng đồng tình thì có vẻ quá mức dối trá rồi.
Mọi chuyện công đạo rõ ràng, Thẩm Quân cũng chuẩn bị rời hỏi. Nhìn bóng dáng của cô, Bạch Vi đột nhiên nhớ đến kết cục trong nguyên văn, lắm miệng nói một câu, "Thẩm tiểu thư, Hàn Dịch Sâm cũng không phải là một đối tượng thích hợp để kết hôn.
Nghe nói như thế, bước chân Thẩm Quân dừng lại, quay đầu lại nhìn Bạch Vi cười, "Tôi biết, chỉ là hiện tại giai đoạn này vẫn còn cần quan hệ yêu đương này, cảm ơn" Nói xong cô liền rời khỏi.
Chỉ để lại Bạch Vi một mình nhíu mày suy nghĩ sâu xa, biểu hiện này của Thẩm Quân khiến cô cảm thấy có lẽ trong nguyên văn đã quá xem nhẹ cô nàng này.
Mà không qua một hồi cô cũng rời khỏi đó, nhưng oan gia ngõ hẹp, mới bước ra khỏi quán cà phê không xa liền bắt gặp một đôi tình lữ dính chặt lấy nhau, hơn nữa còn là người rất quen!
"Bạch Vi, thì ra em ở đây, mấy ngày hôm nay vì sao anh gọi mà em không chịu bắt máy?" Vừa thấy Bạch Vi, Tần Vũ Phong liền nhanh chóng gạt cánh tay đang choàng tay mình ra, đi đến trước mặt cô, có chút chột dạ hỏi.
Bạch Vi không trả lời, khóe miệng nhẹ cong đánh giá hai người đối diện. Hành động cũng thật nhanh à nha, cô mới đi quá lắm cũng chỉ mới một tuần!
Mà Lâm Giai Nhân đứng phía sau hai người trong mắt lóe lên một tia sáng, nhu nhược tiến lên, thuận theo tự nhiên ôm lấy cánh tay của Tần Vũ Phong, trong mắt toát ra vui mừng, "Bạch Vi, đã lâu không gặp, không ngờ lại gặp cô ở nơi này. Gần đây Vũ Phong vẫn luôn đi tìm cô, hy vọng có thể giải thích cho cô hiểu, ngày đó hai chúng tôi cũng chỉ vì... Chỉ vì uống hơi nhiều... Bạch Vi, cô trăm ngàn đừng trách anh ấy, được không?
Vũ Phong cho tới bây giờ vẫn luôn áy náy muốn đến xin lỗi cô... Tôi vẫn luôn xem cô là người bạn tốt nhất..."
Lâm Giai Nhân vẫn chưa nói hết, Bạch Vi liền vong qua họ mà đi. Đối mặt với hai người này cô thực sự có chút không thoải mái.
"Bạch Vi..." Tần Vũ Phong đang định gọi cô lại thì Lâm Giai Nhân đã chạy đến.
"Bạch Vi cô nghe tôi giải thích được không? Hai chúng tôi không phải cố ý, Bạch Vi... A!"
Thấy Lâm Giai Nhân chạy lại đây, hai tay giữ chặt tay mình, sức rất lớn, cánh tay như sắp bị cô ta ôm gãy. Bạch Vi chau mày, liền tránh ra, nhưng không nghĩ đối phương lại chỉ vì cái đẩy nhẹ như vậy liền ngã, ngay cả cánh tay cũng chà sát dưới đất, máu liền chảy ra.
"Giai Nhân!" Tần Vũ Phong chạy đến nâng cô ta dậy, nhìn thấy cánh tay trầy da của cô, ánh mắt đều phát ra tia lửa, "Bạch Vi, sao em lại làm như vậy. Giai Nhân cũng chỉ là có ý tốt muốn giải thích, vì sao em lại đẩy cô ấy? Cô ấy cũng là vô tội, người làm sai là anh, nếu em có bất mãn gì thì cứ nhắm vào anh, vì sao lại muốn trút giận lên Giai Nhân?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!