Editor: Ngạn Tịnh.
Xem đến cuối cùng, nhìn thấy bộ dáng Vân Tưởng Dung vui vẻ chung sống với sáu người kia, Bạch Vi cảm thấy mắt như muốn mù luôn rồi. Hậu cung Hoàng đế còn lục đục với nhau ngươi sống ta chết, vậy mà sáu nam nhân giá trị vũ lực, giá trị chỉ số thông minh, giá trị tâm cơ đều cao hơn người thường dùng chung một nữ nhân lại chung sống hài hoà như vậy. Bạch Vi cảm thấy thế giới này thật huyền huyễn, quả nhiên, MarySue là một loại chuyện nàng không thể lý giải.
Nhìn hết toàn bộ kịch tình, ở Bạch Vi xem ra, ngoại trừ Tiết Bạch Vi có chút bình thường ra, những nhân vật chính khác toàn bộ đều bất bình thường. Thế nhưng người duy nhất bình thường lại trở thành vật hy sinh, thật là khó có thể lý giải.
Chỉ là nhân vật Tiết Bạch Vi này thật sự không thể thiếu được. Cho dù là giai đoạn trước làm bàn tay vàng cho nữ chính, hay sau này làm vật hy sinh, nhân vật của nàng đều hoàn thành rất xuất sắc. Cho dù nàng cũng không biết việc mình làm có tác dụng gì, nhưng nàng chính là vật hy sinh quan trọng nhất trong MarySue văn. Điều duy nhất Bạch Vi vui mừng là chủ số thông minh của Tiết Bạch Vi vẫn luôn không rớt xuống, này tốt lắm!
Xong kịch tình, ý thức của Bạch Vi cũng chậm rãi khôi phục. Trước khi hôn mê nàng rõ ràng cảm nhận được có người cứu mình, nhưng là không biết...
Lại mở mắt ra, Bạch Vi cảm thấy trước mũi truyền đến từng đợt hương trúc, mùi hương dễ ngửi. Mà nàng thì đang nằm trên một chiếc giường trúc, trên người đắp một chiếc chăn mỏng, khăn che mặt đã bị người tháo ra, có lẽ là người cứu nàng đã lấy ra. Nàng nhớ rõ Tiết Bạch Vi từng lập lời thề, ngoại trừ Diệp Thiên Trọng sẽ không cho bất cứ kẻ nào thấy được dung mạo của mình, nếu không sẽ đuổi tận giết tuyệt người nọ đến chân trời góc bể.
Hiện tại Bạch Vi đến đây, mới không thèm để ý đến lời thề đó, xem thì xem đi, cũng chẳng mất mát gì.
Nhưng là không biết đây là nơi nào? Người cứu nàng đã đi đâu rồi? Nhưng là vừa nghĩ như vậy, cửa đột nhiên bị người bên ngoài đẩy ra, Bạch Vi tò mò thò đầu sang.
Chỉ thấy một cô bé tầm mười hai tuổi mặc một bộ y phục màu trắng đang cầm một chậu nước bước vào, thấy nàng tỉnh, liền kinh hỉ kêu lên, "A, đại tỷ tỷ tỉnh rồi sao? Sư phụ, sư phụ, tỷ tỷ tỉnh rồi! Sư phụ..."
Tiếu nha đầu ngay cả chậu nước cũng buông xuống, hai bím tóc phe phẩy, như một ngọn gió chạy ra khỏi phòng.
Nói như vậy, cứu nàng rất có khả năng là sư phụ của tiểu nha đầu này. Bạch Vi đứng dậy xuống giường, ngực còn có chút đau, nhưng cũng không phải không thể chịu được. Chính là nàng vừa đi đến cửa, liền lọt vào một đôi mắt đen sâu thẳm, Bạch Vi nhất thời ngây ngẩn cả người.
"Ngươi..." Bạch Vi theo bản năng mở miệng.
"Vết thương chưa khỏi hẳn, không nên xuống giường"
Nam tử áo trắng đột nhiên mở miệng, giọng nói rất lạnh, phối hợp với gương mặt không chút biểu tình của y, Bạch Vi càng cảm thấy bản thân như đang đứng giữa mùa đông giá rét, không tự chủ rùng mình một cái.
"Không có việc gì, cơ thể của ta ta rõ ràng, hiện tại hẳn là không còn gì trở ngại..."
Lời còn chưa nói xong đã bị nam nhân kia cắt ngang, "Liên Kiều"
Tiểu nha đầu đi theo phía sau như nhận được mệnh lệnh, một phen giữ chặt ống tay áo Bạch Vi kéo nàng về phía giường, "Ai nha, đại tỷ tỷ, tỷ nghe lời sư phụ đi, ngoan ngoãn ngủ, đến lúc tốt rồi sư phụ sẽ thả tỷ đi, nghe lời!"
Nghe thấy ngữ khí như dỗ trẻ con của tiểu nha đầu, Bạch Vi bất giác có chút muốn cười, cũng thuận thế nằm lại lên giường. Dù sao hiện tại nhiệm vụ cũng không gấp, lúc nàng đến bất quá cũng chỉ là lúc Cảnh Việt xuất hiện không bao lâu, Vạn Sĩ Bạch và Tống Thiên Dương còn chưa có tung tích. Nhưng Bạch Vi có tự tin, chỉ cần dựa vào loại thể chất kỳ lạ của Tiết Bạch Vi, mặc kệ qua bao lâu, trong khoảng thời gian ở cùng với Vân Tưởng Dung, tuyệt đối sẽ nhặt được bọn họ, nhưng có cứu hay không lại do nàng quyết định.
"Y Tiên cốc chưa bao giờ để người chưa khỏi hẳn rời cốc, nếu hiện tại cô muốn đi, ta có thể đánh người trở lại bộ dáng của ba ngày trước, đến lúc đó ngươi có rời cốc, ta cũng sẽ không xen vào" Nam tử áo trắng nghiêm trang nói.
Lực chú ý của Bạch Vi đều bị ba chữ "Y Tiên cốc" thu hút, kinh ngạc hỏi, "Nơi này là Y Tiên cốc? Xin hỏi các hạ là..."
"Sư phụ ta đương nhiên là cốc chủ Y Tiên cốc, Tạ Dận. Trong Y Tiên cốc có ta, tiểu Viễn ca ca và sư phụ, không còn người nào khác. Mấy năm trước lúc ta còn nhỏ, trong cốc còn có một vị sư thúc, thúc ấy đối xử với ta cùng tiểu Viễn ca ca rất tốt. Nhưng sau đó thúc ấy đi, rốt cuộc không trở về thăm ta..." tiểu nha đầu Kiều Liên thao thao bất tuyệt nói, nhìn qua thập phần đơn thuần đáng yêu.
"Liên Kiều" Tạ Dận hợp thời ngăn chặn lại, nếu không ngăn lại, rất có khả năng nha đầu kia sẽ đào mười tám đời tổ tông nhà mình ra nói cho Bạch Vi nghe, làm cho nàng không khỏi nở nụ cười.
Tiểu nha đầu còn đang muốn nói tiếp, nghe thấy lời của sư phụ nhà mình liền ngừng lại, ngẩng đầu liền nhìn thấy Bạch Vi tươi cười. Phải nói dung mạo của Tiết Bạch Vi thật sự tinh xảo, đáng tiếc cả ngày đều bộ mặt than, ngược lại làm cho độ mỹ mạo bị hạ xuống. Hiện tại cười giống như đông tuyết hoà tan, xuân hoa rực rỡ, làm cho tiểu nha đầu nhìn thấy đều ngây ngốc.
Ngay cả nam tử áo trắng trong mắt cũng xẹt qua một tia dao động.
"Tỷ tỷ, tỷ thật là xinh đẹp!" Liên Kiều cảm thán nói.
"Cảm ơn" Bạch Vi xoa xoa hai má của cô bé, cười càng vui vẻ.
Nhìn bộ dáng này của Bạch Vi, khiến trong lòng Tạ Dận sinh ra nghi hoặc, nhưng rất nhanh lại khôi phục thanh thản như trước, tiến lên hai bước, ngồi ở ghế bên cạnh giường, vươn tay bắt mạch cho Bạch Vi.
Cảm nhận trên cổ tay chợt lạnh, Bạch Vi nhìn gương mặt gần mình trong gang tấc, tim thế nhưng không tự chủ được mà loạn nhịp. Nàng cũng không biết vì cái gì, rõ ràng cho dù nàng là Bạch Vi hay Tiết Bạch Vi, cũng đều chưa bao giờ gặp Tạ Dận mới đúng, không biết vì sao sẽ có phản ứng như vậy. Chỉ là nam nhân này cũng có xuất hiện trong kịch tình, hơn nữa còn là ánh trăng trước giường, nốt chu sa trước ngực của nữ chính Vân Tưởng Dung.
Y Tiên cốc chủ Tạ Dận, sư huynh Vạn Sĩ Bạch, nữ chính chỉ gặp qua y vài lần, gần như ngay lần đầu tiên gặp liền rung động, đây vẫn là nam nhân đầu tiên nàng để tâm. Sau nhiều lần muốn tìm cơ hội thân cận đều thất bại, càng không chiếm được càng muốn có, đến cuối cùng trở thành một khối tâm bệnh của nữ chính. Nhưng Tạ Dận trước sau như một vẫn là một khối băng nghìn năm không tan chảy được, đối với nàng làm như không thấy.
Thời gian hai người thân cận nhất vẫn là sau khi Vân Tưởng Dung bị mất đứa bé, Vạn Sĩ Bạch đích thân lên Y Tiên cốc mời Tạ Dận đến cẩn thận điều trị giúp Vân Tưởng Dung hai tháng. Hai tháng kia Vân Tưởng Dung dùng hết chiêu thức cũng không thể làm ánh mắt Tạ Dận phát sinh một tia dao động, cuối cùng phải bỏ cuộc, thành thành thật thật ở bên cạnh sáu vị phu quân của mình. Bởi vì nàng dây dưa như vậy, sáu người kia tuy miệng không nói, nhưng trong lòng rõ ràng đều có chút không vui. Nàng không thể vì một nam nhân không chiếm được, làm cho những người kia ly tâm với nàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!