"Hạ Duyệt Ca! Con tiện nhân này!"
"Chết rồi còn muốn tranh với tao!"
"Tao sẽ không để mày c.h.ế. t được yên ổn!"
Trong căn phòng bệnh trống trải, Hạ Ngữ Tình đã hoàn toàn tháo bỏ lớp vỏ ngụy trang, để lộ bộ mặt độc ác thật sự.
9
Xác tôi được đưa đến nhà hỏa táng, linh hồn tôi cũng bất giác trôi theo.
Bốn người họ lại lao vào tranh cãi kịch liệt vì quyền làm thân nhân của tôi.
Thẩm Kính Châu vẻ mặt đầy đương nhiên:
"Tôi là chồng của Duyệt Ca! Tôi mới là thân nhân hợp pháp!"
Sở Uyên lập tức rút ra giấy ly hôn, đập thẳng vào mặt anh ta:
"Anh quên rồi sao? Hai người đã ly hôn!"
Thẩm Kính Châu nhìn chằm chằm vào tờ giấy ly hôn, gương mặt đau đớn tột độ.
Cha Hạ còn chưa kịp mở miệng, Sở Uyên đã ném ra thêm bản từ thân:
"Chính ông bà đã nói không còn đứa con gái này nữa!"
Cha Hạ ngồi phịch xuống đất, mẹ Hạ đ.ấ. m n.g.ự. c khóc lóc thảm thiết.
Nhân viên nhà hỏa táng đưa giấy tờ cho Sở Uyên:
"Vậy… anh là anh trai của cô Hạ?"
Sở Uyên khựng lại, bút rơi khỏi tay.
Cuối cùng, người ký tên lại là Hạ Ngữ Tình, vừa mới đến nơi. O mai Dao Muoi
Bốn người còn lại đều chìm trong nỗi bi thương, không một ai thèm nhìn đến cô ta.
[Còn ba tiếng nữa, ký chủ sẽ rời khỏi thế giới này.]
Giọng hệ thống lại vang lên.
[Điểm hối hận của vợ chồng nhà họ Hạ: 85.]
[Sở Uyên: 92.]
[Thẩm Kính Châu: 90.]
Tôi không nói gì, vì đã sớm lường trước được kết cục này.
Họ chưa từng thật lòng yêu tôi, nếu không đã chẳng dễ dàng bị Hạ Ngữ Tình mê hoặc.
Người không yêu, khi rời đi… có bao nhiêu đau lòng đây?
Cũng như nhổ một cái gai – lúc đầu thì đau, nhưng khi lành rồi, còn ai nhớ được nỗi đau ấy từng tồn tại?
Có lẽ, đợi Hạ Ngữ Tình dỗ dành một chút, họ sẽ quên sạch tôi thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!