Chương 1: (Vô Đề)

1.

Tôi thân tàn ma dại trốn vào cánh rừng gần trại tâm thần, tay siết chặt lọ thuốc giải trí nhớ mà tôi phải đổi bằng toàn bộ điểm tích lũy.

Tim đau đến mức không thở nổi.

Tuyết rơi trắng xóa đầy trời như đang giễu cợt sự bất lực của tôi.

Tiếng bước chân dồn dập vang lên, xé tan màn đêm tĩnh lặng.

Là người chồng từng yêu tôi đến tận xương tủy – Thẩm Kính Châu.

Anh cũng là mục tiêu công lược thứ ba của tôi.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, nước mắt không kìm được nữa.

Anh từng là người nhạy cảm, cố chấp, chỉ có thể ngủ ngon khi tôi ở bên.

Anh từng bỏ ra cả chục tỷ, xây biệt thự đúng theo sở thích của tôi giữa trung tâm thành phố.

Anh từng học nấu ăn khắp nơi, chỉ để tôi ăn được thêm một miếng cơm.

Nhưng tất cả đã thay đổi từ khi Hạ Ngữ Tình xuất hiện.

Trong lễ cưới, chỉ vì một câu: "Váy cưới của chị đẹp quá", anh lập tức lột bỏ chiếc váy cưới tôi đặt may riêng, trao tận tay cho cô ta trước mặt bao người.

Người từng nói "Không có em, anh sống không nổi", giờ đây lại lạnh lùng nhìn tôi như người xa lạ. O mai d.a. o Muoi

Anh ra lệnh cho vệ sĩ bắt tôi lại.

Tôi khàn giọng hỏi: "Anh nói không quen tôi, vậy giờ bắt tôi làm gì?"

Ánh mắt Thẩm Kính Châu lạnh như băng, từng lời anh thốt ra như d.a. o đ.â. m vào tim tôi:

"Tình Nhi bị bệnh, tủy của cô cứu được cô ấy."

"Chứ cô tưởng tôi còn muốn thấy mặt cô sao?"

Tôi bật cười thê lương – cười sự ngây thơ của mình, cười tình cảm mù quáng của bản thân.

"Thẩm Kính Châu, tôi còn đang mang thai con của anh! Anh nỡ lòng nào?"

Ánh mắt anh lóe lên vẻ ghê tởm:

"Tôi chưa từng đụng vào cô. Ai biết cái thai hoang đó từ đâu chui ra?"

"Huống chi, có thể giúp Tình Nhi chữa bệnh là phúc phận của cô. Nếu không thì cô tưởng mình còn có thể sống yên ổn đến giờ sao?"

Tôi không còn chống đỡ nổi nữa, ngã gục xuống mặt đất lạnh buốt.

Nếu không phải từ hệ thống biết được sự thật, có lẽ đến giờ tôi vẫn còn lo lắng cho anh ta.

Lo anh sau khi hồi phục ký ức sẽ tự trách, sẽ đau lòng vì tổn thương tôi, thậm chí tự hành hạ bản thân.

Thì ra… tất cả chỉ vì anh yêu Hạ Ngữ Tình.

Muốn tôi nhường chỗ cho cô ta nên mới dàn dựng màn kịch mất trí nhớ.

Tôi chỉ không ngờ… anh lại có thể nhẫn tâm đến vậy, ngay cả đứa con trong bụng tôi cũng không thèm thừa nhận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!