Chương 9: (Vô Đề)

Nhưng rốt lại khí chất con người khó thể che giấu, chỉ vài lớp áo bần hàn thêm đôi giày cỏ cũng không che lấp được nét mĩ mạo của Kiến An. Sau khi xỏa tóc và vẽ thêm lên má anh chàng cái bớt đen và vết thương màu đỏ sậm mới che đi phần nào vẻ đẹp đến động lòng của anh ta.

Bản thân tôi cũng đổi sang một thân y phục vải thô, giày cỏ, tóc đổi thành kiểu buộc đuôi ngựa đơn giản nhất. Những thứ không quan trọng tôi gói thành bọc hành lý vắt lên vai Kiến An.

- Xong rồi, chúng ta đi.

Khi trời sáng hẳn tôi và Kiến An đã ngồi xe ngựa rời khỏi thị trấn Lục Bình. Tôi dúi vào tay Kiến An cái bánh nướng còn mình cũng gặm một cái.

Tôi gặm xong cái bánh của mình mới thấy chiếc bánh trên tay Kiến An vẫn còn nguyên. Anh chàng cũng im lặng suốt đoạn đường. Thấy vậy tôi tò mò hỏi:

- Làm sao vậy? Không ăn sẽ đói đấy.

- Tôi không đói.

- Không ăn thì tôi ăn.

Tôi đưa tay giằng lấy cái bánh nướng, Kiến An cũng không nói gì chỉ ngồi dựa lưng vào thùng xe. Anh ta luôn nhắm mắt nên tôi không biết anh ta còn thức hay đã ngủ rồi.

Xe ngựa tiếp tục lắc lư đi về phía trước. Tôi vén rèm xe phóng mắt nhìn ra những hàng cây cối ven đường. Trong cuộc sống thực của tôi, mỗi lần ngồi xe tôi cũng thích nhìn khung cảnh bên ngoài cửa xe như vậy. Nhìn từng hàng cây hàng nhà chảy xuôi về phía sau cũng là một tư vị.

Nhìn chán tôi buông rèm quay đầu nhìn "mỹ nam yên tĩnh" đang ngồi đối diện mình. Đôi mày Kiến An đang cau chặt lại, vẻ mặt nhuốm đẫm bi thương, hẳn là đang ngủ và lại mơ thấy những chuyện không vui vẻ. Đang chạy thân xe chợt lắc mạnh một cái rồi nghiêng hẳn về một phía. Kiến An đang ngủ nên thân người không tự chủ ngã nhào về phía tôi, thấy vậy tôi vội vươn tay ra đỡ lấy để anh chàng khỏi đập mặt xuống sàn xe.

- Phu xe, có chuyện gì vậy?

Tiếng phu xe bên ngoài vọng vào:

- Đoạn đường này hôm trước bị mưa làm sạt lở có chút không bằng phẳng, cô nương ngồi cho vững, qua đoạn đường này là không sao nữa rồi.

Chiếc xe tiếp tục rung lắc vậy mà thiếu niên yên tĩnh vẫn vùi đầu trong vòng tay tôi, ngủ ngon lành, điều này có chút gì đó không bình thường. Tôi đưa tay kiểm tra thân nhiệt của Kiến An, toàn thân anh chàng nóng như lửa đốt. Sốt rồi?

Thất lạc Nhị Ảnh năm ngày anh đã rất căng thẳng và sợ hãi sao? Cho nên hiện tại trong lòng vừa có chút thả lỏng, thân thể đã không chịu nổi lập tức đổ bệnh. Tôi không tự chủ đưa tay vuốt mái tóc của Kiến An.

- Phu xe.

- Cô nương có gì phân phó?

- Tới thị trấn bên cạnh tìm một nhà trọ ghé lại cho tôi.

- Được.

Kiến An vẫn tiếp tục mê man trong lòng tôi, chốc chốc giẫy giụa nói mớ, âm thanh mơ hồ dường như là gọi "mẫu thân". Dù Hồ đại phu nhân có nhẫn tâm với con trai tới đâu trong lòng con người này bà ta vẫn là mẹ, là chỗ dựa. Mỗi lần gặp ác mộng đều gọi mẹ mặc dù bà ta đã chết rất lâu rồi. Tôi không biết cảm xúc của mình lúc này là gì, chỉ muốn ôm chặt con người này trong lòng, muốn nói với anh ta, đừng lo lắng, dù mẹ anh không bên cạnh, cạnh anh vẫn còn có tôi đây.

Khoảnh khắc ấy, tôi thật tâm muốn bù đắp cho mỹ nam tử đang nằm trong lòng mình một đời một kiếp an yên.

Thị trấn ở cuối con đường là Liên Hoa trấn, thuộc huyện Bảo Liên. Từ nơi này nếu đi suốt ngày đêm không ngủ không nghỉ hai hôm sẽ đến được Nam Sơn, nếu ngồi xe ngựa như hiện tại thì tầm bốn năm ngày sẽ tới nơi. Nhưng Kiến An đang đổ bệnh, tôi đành phải tìm một quán trọ trong trấn Liên Hoa để nghỉ lại.

Hai ngày tiếp theo Kiến An cứ nửa mê nửa tỉnh, lúc tỉnh thần trí cũng không minh mẫn cứ túm lấy tôi lúc thì gọi mẹ lúc thì gọi Ảnh cô cô, sau đó lại ngủ vùi. Đến ngày thứ ba anh ta tỉnh hẳn, giọng nói cũng không còn trong veo nữa. Lúc tôi chạm vào trán anh ta để kiểm tra thân nhiệt, anh ta bắt lấy tay tôi và gọi:

- Ảnh cô cô.

- Tôi không phải cô cô của anh.

- Là cô sao? Tôi đã ngủ bao lâu rồi?

- Anh đã mê man suốt hai ngày hai đêm.

- Là cô nương chăm sóc cho tôi sao?

- Ừm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!