Chương 8: (Vô Đề)

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, bác sĩ Thắng buông tờ bệnh án của tôi mở cửa đi ra. Hình như bên ngoài lại có người đến khám tâm lý. Thời đại gì mà người đi điều trị tâm lý lại đông đảo như đi chợ thế này không biết.

Bác sĩ Nam xem một lượt video giám sát của tôi rồi đưa trả điện thoại cho tôi. Anh ta không nói gì, tôi cũng không hỏi anh ta đã thấy những gì.

- Dạo gần đây những câu chuyện cô viết có tự mình hoàn thành nữa hay không?

- Có.

- Cô có đem những đoạn truyện cô viết tới đây không?

- Không có. Để mai tôi đánh máy và gửi mail qua cho bác sĩ.

- Được. Nhớ ghi chú đoạn nào cô viết và đoạn nào truyện tự hoàn thành.

- Được.

Bác sĩ Nam đưa tay xem đồng hồ rồi nói:

- Giờ cũng gần năm giờ chiều rồi.

- Buổi điều trị của tôi hôm nay như vậy là xong rồi ạ?

- Kể từ hôm nay lúc nào cũng là quá trình điều trị của cô, tôi không nói đã xong nghĩa là vẫn chưa xong.

Vậy là có ý gì?

- Vậy tôi có thể về được hay chưa?

- Có thể. Nhưng nếu cô không bận có thể để tôi đãi cô bữa tối hay không?

- Được.

Dù sao tôi cũng đang sống một mình, bạn bè đếm được trên đầu ngón tay và ai cũng bận. Kết thêm ông bạn bác sĩ, dù là vì trị liệu hình như cũng chẳng mất mát gì.

Kết quả tôi đã nhìn được khuôn mặt chữ điền đầy nam tính phía sau lớp khẩu trang y tế kia. Ngoài ra không ấn tượng gì nữa, vì ngoài đôi mắt sâu thẳm kia dường như mọi đường nét khác trên gương mặt anh ta rất bình thường.

Bữa cơm chung đầu tiên tôi thấy lần đầu gặp để người ta trả tiền thì cũng kỳ thế là tiền cơm của ai người nấy trả. Sau đó ai về nhà nấy, kết thúc buổi trị liệu tâm lý. Số thuốc tôi lấy đủ uống một tuần nên cũng không cần lấy thêm.

Hôm ấy tôi nằm chong mắt lên trần nhà, ban chiều tuy có dự định chấp bút viết vài dòng tiễn Kiến An an toàn đến Nam Sơn nhưng về tới nhà bệnh lười của tôi tái phát nên quyển vở viết phần tiếp theo của tôi vẫn cứ nằm chỏng chơ trên bàn, giấy trắng còn rất nhiều trang. Đêm nay nếu tôi lại bị cuốn vào giấc mơ hẳn là một giấc mơ dài.

Tôi không rõ mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, lúc nào bị cuốn vào câu chuyện mình đang viết. Khi tôi mở mắt ra đã thấy mình lần nữa ở trong ngôi miếu hoang đổ nát, Kiến An vẫn đang ngủ bên cạnh, trời bên ngoài bắt đầu hửng sáng, con đường phía trước có một vài người đi ngang thấp giọng trò chuyện, hẳn là những người gánh đồ ra họp chợ sớm.

Hình như hành trình trải nghiệm giang hồ của tôi hôm nay có một khởi đầu bình lặng hơn hẳn trước đó rồi. Tiếng nói ồn ào bên ngoài có lẽ đã đánh thức Kiến An, anh cựa mình tỉnh dậy. Vừa ngồi thẳng dậy chiếc áo trùm trên người anh ta rơi xuống khiến anh ta lập tức tỉnh hẳn. Thấy vậy tôi cười nhẹ hỏi:

- Tỉnh rồi hả?

Kiến An dường như đã giật mình một cái, anh vươn tay tìm và bắt lấy thứ vừa trượt trên người mình xuống. Khi nhận ra đó là chiếc áo anh ta chìa nó qua phía tôi.

- Của cô phải không? Cám ơn.

Tôi nhận lấy chiếc áo khoác vào.

- Anh hiện tại muốn đến Nam Sơn hay trở lại tìm Nhị Ảnh cô cô trước?

- Tôi không biết Nhị Ảnh cô cô hiện giờ đang ở đâu thì làm sao tìm người.

- Vậy là quyết định đến Nam Sơn đúng không?

- Cô sẽ bán tin tức cho kế mẫu tôi đúng không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!