Tôi khịt mũi khinh thường. Bây giờ mới phòng thủ có phải muộn lắm rồi không? Vì sao tôi biết thân phận của anh ta ư, đương nhiên chị đây viết ra chứ còn gì nữa. Nhưng lý do này tôi có thể nói ra sao, đương nhiên là không thể.
- Không cần đề phòng tôi, nếu tôi muốn sát hại anh cả quãng đường vừa rồi đủ tôi lấy mạng anh tám chục lần đấy. Đường đường đại thiếu gia của Hồ Kỳ tiêu cục vì sao lại chạy tới đây? Không phải lúc này anh đã bị giết chết rồi sao?
Dưới ánh nắng chiều nhàn nhạt, sắc mặt của Kiến An lập tức tái xanh.
- Cô thật ra là ai, vì sao cô biết rõ chuyện của tôi?
Tôi khẽ liếm môi, sau vài nhịp thở tôi quyết định nói dối:
- Đến nước này tôi không nói dối anh nữa, tôi là người của Bách Gia Cốc, nơi thu thập và mua bán mọi tin tức từ triều đình đến chuyện giang hồ lẫn giới kinh thương.
- Thì ra là vậy.
- Tôi còn biết cái chết của cha anh là do mẹ kế anh sắp xếp.
Kiến An nghe xong thân người lảo đảo một cái, giọng anh run rẩy hỏi:
- Cô vừa nói cái gì, cha tôi chết rồi sao?
Mặt anh đã tái giờ càng tái hơn, anh dường như đứng không vững, phải dựa hẳn toàn thân vào mép cửa. Biểu hiện này là sao, anh ta chưa biết cha mình đã chết? Tôi vội vàng bước đến đỡ lấy thân hình gầy nhom của anh ta.
- Trở vào trong ngồi một chút, bên ngoài trời cũng sắp tối rồi. Nơi này ban đêm rất nguy hiểm, muốn đi đâu sáng mai hãy đi.
Kiến An khập khiễng theo tôi trở vào trong.
Anh thất thần ngồi dựa vào gốc cột của ngôi miếu. Mãi lúc sau, Kiến An mới trấn tĩnh lại hỏi:
- Vừa rồi cô nương nói cha tôi đã chết rồi sao?
Ban nãy lỡ miệng rồi, bây giờ chẳng lẽ nói ngược lại? Tình hình này có lẽ Kiến An hoàn toàn không biết gì cả.
- Theo tin tức mới nhất tôi nhận được thì ông ta đã bị giết chết rồi.
- Cô nói người hãm hại ông ấy là kế mẫu của tôi có đúng không?
- Là kế mẫu của anh không thể không giết phụ thân anh, bà ấy vì mối thù của gia tộc mà xuống tay...
- Tôi không quan tâm, tôi chỉ cần cô nói cho tôi biết là bà ấy giết chết cha tôi có phải không?
- Theo tin tức mà tôi nhận được bà ấy có góp một phần trong đó, vây giết ông ấy còn một vài người khác nữa.
Kiến An khẽ thở dài dựa hẳn người vào cột miếu, anh khẽ thì thào:
- Thì ra những gì Nhị Ảnh nói với tôi là thật.
Ồ, hóa ra vị Hồ đại thiếu gia này không phải là không biết gì.
- Anh có thể nói cho tôi biết vì sao anh lại chạy đến đây không?
Đêm Diệp Băng vây giết Kình Thiên tôi đã cho bà ta lời thoại
"cho người giết Kiến An rồi", vì sao anh chàng lại không chết mà còn chạy long nhong bên ngoài?
- Nhị Ảnh cô cô nói kế mẫu cho người ám sát tôi.
Hồ Tam thúc thúc cải trang thành tôi ở lại nhà kéo dài thời gian, cô cô thì đưa tôi trốn ra ngoài. Tới thị trấn bên cạnh thì Nhị Ảnh cô cô phát hiện có kẻ theo đuôi nên điểm huyệt ném tôi vào xe chở rơm, bản thân quay lại đoạn hậu.
- Tiếp theo anh thật sự muốn đến Nam Sơn sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!