Chương 30: (Vô Đề)

Đến khi cảm giác có cái gì từ tay mình rơi ra, tôi vội vàng bắt lấy mới nhận ra mình đã ngủ quên, không biết qua bao lâu tôi có chút lơi tay nên xém làm rơi vò rượu. Tôi ngửa cổ uống cạn rồi đặt nó đứng sang bên cạnh, sau đó lại tiếp tục nằm ngủ.

Sương gió khẽ miên man không làm tôi thấy lạnh, chúng chỉ mơn trớn cho tôi càng ngủ càng say. Tôi có thể cảm giác được từ rất lâu rồi, thế giới thực chưa bao giờ cho tôi giấc ngủ bình yên như thế, ngủ mà không vướng bận bất kỳ nỗi lo toan nào.

- Tiểu thư, tiểu thư.

Tiếng ồn ã làm tôi mở bừng mắt. Tiểu Hồng đăng bắt thang trèo lên nóc nhà, cô bé chỉ thò mỗi cái đầu lên để réo gọi tôi. Thấy tôi đã tỉnh cô bé phụng phịu oán trách.

- Sáng ra đến phòng tiểu thư không thấy cô đâu lại thấy Hồ thiếu gia ở đó làm em sợ muốn chết. Tiểu thư, phòng cô sao cô không ngủ mà nhường cho người ta rồi lên đây ngủ. Cô có biết ngủ ngoài sương gió như vầy dễ bị cảm lắm không?

Tôi phóng người xuống đất không quên túm thắt lưng tiểu Hồng lôi cô bé xuống cùng khiến cô bé la oai oái.

- Lập tức cho người dọn sạch căn phòng sát vách phòng ta, mang vào đó một bồn tắm. Nói với nhà bếp lập tức mang lên cho ta hai phần điểm tâm. Còn nữa chuyện Hồ thiếu gia ngủ ở phòng ta, không được nói ra ngoài.

- Vâng.

Dặn thì dặn thế thôi, tôi biết chuyện đêm qua có lẽ cả sơn trang đều đã biết rồi. Cái loa phát thanh của tiểu Hồng nhà tôi rất tròn chức trách.

Khi tôi về đến phòng mình đã thấy Kiến An đứng ở giữa phòng mân mê chiếc gậy bằng thép tôi tặng hôm qua.

- Dậy rồi.

Kiến An nghiêng mặt nhìn tôi, đôi môi anh vẽ ra một nụ cười tỏa nắng:

- Chào buổi sáng.

Tôi đi đến vén tay áo anh lên xem, thuốc của anh quả nhiên công hiệu, ngoài một ít vết bầm còn lưu lại thì không còn sưng nữa. Tôi khẽ đụng đụng cánh tay anh hỏi:

- Còn đau không?

- Còn một chút.

- Anh từng luyện võ đúng không?

- Có học một chút để phòng thân.

- Căn phòng bên cạnh từ nay về sau là của anh. Sang đó tắm rửa một chút rồi ăn điểm tâm. Lát nữa em giúp anh luyện tập cho quen với thanh kiếm này.

- Ngọc Phụng.

- Hửm?

- Cảm ơn.

- Giữa em với anh còn cần phải nói tiếng cám ơn sao?

Anh chuyển chiếc gậy sang tay phải, tay trái nắm lấy tay tôi, cả hai chúng tôi rảo bước sang căn phòng bên cạnh.

- Anh vào trong đi.

Bên trong có tiểu Lục, sau này cậu ta sẽ là người hầu thân cận của anh. Cần gì gọi tên cậu ta.

- Ừm.

Cậu trai tiểu Lục bề ngoài cũng độ mười lăm mười sáu, theo tiểu Hồng, cậu bé là gia đinh hiền nhất trong nhà nên cô bé giúp tôi chọn làm người hầu cho Kiến An.

Riêng tôi nhìn thấy ánh mắt cô bé nhìn cậu chàng chứa đầy sự yêu chiều, hẳn cô bé có cảm tình với cậu chàng nên muốn người mình yêu cũng được đãi ngộ tốt hơn mọi người một chút.

Đợi Kiến An tắm rửa rồi ăn điểm tâm xong thời gian cũng gần qua hết giờ Thìn. Sau đó tôi kéo Kiến An ra sân, đuổi tất cả người hầu đi chỗ khác để chuẩn bị cho buổi luyện tập khắc nghiệt của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!