Tôi ngước mắt nhìn trời, bầu trời trong vắt không một gợn mây. Thế giới này, bầu trời này chân thật như vậy đều do Âm Linh đeo bám tôi kiến tạo ư? Vậy người kiến tạo hoặc gọi cách khác là người chủ chân chính của thế giới này có thể là ai? Là Kiến An ư?
Hình như ngoài anh ra không có người nào đáng nghi hơn. Suốt mấy ngày qua, chỉ có anh là người chung đụng với tôi nhiều nhất.
Tôi đưa mắt nhìn anh, dung mạo tuấn mĩ, làn da xanh xao, đôi mắt nhắm nghiền, ngăn cách bản thân với toàn bộ thế giới bên ngoài. Nếu anh là Âm Linh đang muốn học hỏi cách làm người, vì sao lại xuất hiện trước mặt tôi trong hình hài này mà không là một ai khác.
Vì sao anh lại không muốn mở mắt nhìn đời. Hay anh chỉ đơn thuần là nhân vật do tôi xây dựng, anh không phải Âm Linh?
Nhưng dù là Âm Linh hay chỉ là đôi con chữ tạo thành, tôi cũng có xúc động muốn lưu giữ khoảnh khắc này, bức tranh tuyệt mỹ này. Tôi bỗng dưng không muốn vạch trần để rồi hủy hoại hình ảnh đẹp đẽ ngay trước mắt.
Một bức tranh từ rất lâu rồi tôi chỉ có thể phác họa trong đầu không thể chạm vào, ngày hôm nay tôi vừa mới bắt đầu chạm tay vào được, tôi làm sao nỡ phá hủy nó đi.
Tôi còn đang ngẩn người thì tiểu Hồng chạy đến thấp giọng báo cáo:
- Tiểu thư, đồ vật người cần, ông chủ đã cho người đem tới rồi.
Cô bé vừa nói vừa chìa cây gậy ra cho tôi xem.
- Em đem về phòng ta trước đi.
Tiểu Hồng há hốc mồm ra nhìn tôi, tôi biết cô bé rất muốn hỏi:
"Món đồ này không phải tặng cho vị đang đứng bên cạnh cô sao, vì sao không đưa luôn mà lại đem về?"
Tôi khẽ quắc mắt khiến cô bé không dám mở lời chỉ nhẹ gật đầu rồi quay đi. Đợi cô bé đi rồi tôi quay lại nói với Kiến An:
- Chúng ta trở về.
Trên đường về, Kiến An chỉ trầm mặc đi bên cạnh tôi. Trò đùa quái đản của tôi hình như khiến anh không vui. Cũng phải thôi, nếu bị một người xa lạ dùng nhược điểm chí mạng của bản thân để chơi đùa, đổi lại là tôi, có lẽ tôi cũng sẽ không vui.
Nhưng trò chơi của tôi chỉ vừa mới bắt đầu, tôi không muốn dừng lại. Tôi của hiện tại muốn điên cuồng một lần cho con tim đen tối của mình được thỏa mãn. Kiến An, nếu anh biết được suy nghĩ này của tôi, anh có oán hận tôi không?
- Kiến An.
- Hửm?
- Anh đã nghĩ đến chuyện sau khi thu hồi lại Hồ Kỳ tiêu cục sẽ làm gì với nó chưa?
- Không phải Trần bá phụ muốn hủy nó sao?
Tôi xì một tiếng nói:
- Cả cái gia sản tích lũy mấy trăm năm, sao có thể nói hủy là hủy. Mấy trăm mạng người đang làm công cho nhà anh đấy, nào là nha hoàn, gia đinh, còn có rất nhiều tiêu sư. Bao nhiêu sinh mạng đó chúng ta không thể ném vào một mồi lửa cho tất cả cháy rụi đi.
- Theo em tôi nên giải quyết như thế nào?
- Đó là nhà của anh, anh nên là người quyết định. Nhưng nếu tôi là chủ, tôi nhất định sẽ giữ lại phần sản nghiệp đó của tổ tiên.
Kiến An chợt nở nụ cười tự giễu hỏi tôi:
- Em nhìn tôi xem, tôi có khả năng đứng tiếp nhận vị trí tổng tiêu đầu của cha tôi, hàng ngày tiếp nhận rồi áp tải những chuyến tiêu xa hay không?
- Nếu anh không muốn giữ lại nghề tải tiêu, gia sản đó anh có thể chia ra nhiều phần rồi mở cửa hàng buôn bán như: Xưởng gỗ, trại dệt, hàng ăn, trà quán, vân vân... Sau đó cắt cử người làm trong nhà ra quán xuyến những cửa hàng đó. Cuối tháng anh chỉ cần đến để thu bạc về.
Yêu cầu duy nhất là người thay anh làm chủ quán phải là người tốt, đáng tin cậy. Nếu không may chọn nhầm người tham lam, tiền lãi hàng tháng bị bọn họ bỏ túi riêng, không sớm thì muộn sẽ sập tiệm.
- Người thân cận nhất của tôi chỉ có Hồ Tam thúc thúc và Nhị Ảnh cô cô, hiện tại tôi không biết bọn họ còn sống hay là đã chết rồi. Những người khác ngoài em ra tôi không tin tưởng ai cả. Mẫu thân tôi từng nói, trên đời này ngoài bản thân ra, lời nói của bất kỳ ai cũng đều không đáng tin.
Bà còn nói đôi khi nhìn tận mắt bắt tận tay vẫn chưa thể tin đó là sự thật. Tôi cả đời này cũng không thể nhìn tận mắt, vậy tôi có thể tin tưởng ai đây?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!