Đi được vài bước anh bất ngờ lên tiếng hỏi:
- Sau này tôi nên gọi cô nương là Dã Thảo hay tam tiểu thư?
- Tên thật của tôi là Ngọc Phụng, tùy anh muốn gọi thế nào cũng được.
- Tôi có chút thắc mắc, cô nương thật sự là tam tiểu thư của Trần gia sao? Hay là người Bách Gia Cốc trà trộn vào Trần gia để thu thập thông tin?
- Nói đùa gì vậy?
Anh tin trên đời này có Bách Gia Cốc thật sao?
- Nhưng tin tức linh thông như vậy sau lưng cô nương nhất định có tổ chức bí mật nào đó.
- Vì sao anh không nghĩ rằng tổ chức đó là của Trần gia chúng tôi?
- Hả? Trước giờ tôi chưa từng nghe nói Trần gia có tổ chức ngầm.
- Nên anh cứ thế mà nghi ngờ tôi giả làm người Trần gia à?
- Tôi có lý do.
- Nói nghe một chút.
- Cô nương và tam tiểu thư trong suy nghĩ của tôi rất khác nhau.
- Trước đây anh từng gặp tôi rồi sao?
- Chưa từng, nhưng tôi nghe Nhị Ảnh cô cô và những người khác nói rất nhiều về cô nương. Nhưng cô hoàn toàn khác với những gì bọn họ nói.
- Đợi một chút, vì sao bọn họ lại điều tra về tôi rồi báo cáo cho anh?
- Thật ra ở Hồ gia, mọi người ai cũng biết tôi có hôn ước với Trần gia của cô nương. Mà Trần gia của cô lại có đến ba người con gái nên mọi người không tự chủ nghe ngóng tin tức của các cô nhiều một chút.
- Sau khi nghe tin tức về tôi, anh hình dung tôi là người như thế nào?
- Hung dữ, cọc cằn, thích ức hiếp người khác, thường xuyên giận cá chém thớt và không chịu nói lý lẽ.
- Sau khi gặp được rồi, anh cảm thấy tôi là người như thế nào?
Nghe câu hỏi của tôi xong Kiến An có chút ngẩn người mất tập trung, anh quên luôn cuối các dãy phòng có vài bậc thang đi xuống nên tới nơi anh đã bước hụt chân. Cũng may tôi đang đi bên cạnh nhanh tay kéo lại được. Hình dung về tôi khó đến vậy sao? Tôi vỗ nhẹ vai anh chàng cười nói:
- Phía trước có ba bậc thang. Anh tập trung ghi nhớ đường trong nhà của tôi đi, lát nữa trở về nói chuyện sau.
Kiến An cười ngượng, khua gậy trúc tiếp tục đi về phía trước. Qua một dãy phòng tôi sẽ nói cho anh ta biết dãy phòng tiếp theo tổng cộng có bao nhiêu phòng, có người ở hay không. Nơi nào có người ở, là những ai anh có thể đến tìm khi cần giúp đỡ.
Cuối dãy phòng nào là bao nhiêu nấc thang, cuối dãy nào cần rẽ sang trái, cuối dãy nào có nhiều hơn một lối rẽ.
Trần gia Sơn trang của tôi tuy nằm trên triền núi nhưng vẫn rất rộng lớn, đồ sộ. Kiến An được đại ca tôi sắp xếp cho ở nhà khách phía đông. Phòng tôi thì ở giữa. Phải đi qua gần chục dãy phòng mới tới nơi.
- Đây là phòng tôi, vào trong ngồi nghỉ ngơi một chút đi. Còn nhớ đường trở lại không?
Kiến An ngồi xuống day day trán.
- Để tôi nhớ lại một chút đã.
Tôi rót tách trà nóng đặt vào tay anh rồi ngồi nhìn bộ dạng anh nhíu mày suy nghĩ. Gương mặt thanh tú, trắng đến xanh xao, hàng mi dài cong vút, đúng là mĩ nam tử khiến người nhìn không biết chán. Vẻ đẹp của anh thật ma mị, một khi nhìn rồi khó lòng dời mắt.
Tôi còn đang ngồi ngắm mĩ nam tử thì tiểu Hồng chạy vào, thấy cô bé há miệng định nói gì tôi vội ra dấu cho cô bé im lặng. Tôi nhẹ nhàng đi ra cửa, giọng tiểu Hồng cũng nhỏ hẳn lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!