Chương 13: (Vô Đề)

- Ngươi còn biết gì nữa?

- Lão gia tuy gần lục tuần rồi nhưng vẫn có người theo đuổi nhưng ông ấy không chịu. Tờ chỉ phúc giao hôn của Trần gia với Liễu gia người có nguy cơ đứng ra phó ước là tam tiểu thư người vì nhị tiểu thư có ý trung nhân, tứ tiểu thư danh tiếng không tốt, cũng chưa chắc cô ấy ưng người ta.

Móa, bát quái đâu ra mà lắm vậy?

- Ngươi còn biết gì nữa không?

- Có người nghi ngờ đại thiếu gia không phải là con của lão gia.

Tôi xém chút té cắm đầu xuống đất. Gia đình này mới nghe qua rất bình thường, càng nghe càng cảm thấy có chút không bình thường nữa rồi.

- Ngươi đã được thông qua, từ nay đi theo ta.

- Đa tạ tiểu thư.

- Theo ta thì phải phục tùng mọi mệnh lệnh của ta. Còn nữa, những lời vừa rồi, chỉ nói một lần duy nhất trong hôm nay, về sau tuyệt đối không được nói cho bất kỳ ai biết. Nghe rõ chưa?

- Nô tì hiểu rõ.

- Ngươi lui ra đi.

- Tiểu thư có muốn tắm một chút cho thoải mái không, nô tì đi chuẩn bị nước cho người.

Tôi nhìn xuống thân mình, bộ đồ vải thô cải trang vẫn chưa thay.

- Được, em đi chuẩn bị đi.

Ngày hôm sau là ngày giỗ của mẫu thân nhân vật của tôi. Bảo là ngày giỗ cho có tiếng vậy thôi, chẳng có mâm cao cỗ đầy, phụ thân tôi cũng chẳng rước tăng sư về tụng kinh siêu độ gì. Từ sớm cả nhà chúng tôi ra sau hậu hoa viên bái tế mộ của bà, tên bà là Liễu Hạnh Hoa.

Hẳn là cùng họ Liễu nên mới thấy Liễu di thân thuộc mà kết bái tỷ muội. Có điều sau khi dò la tin tức tôi biết được một tin, vị Liễu di nọ còn yểu mạng hơn cả mẫu thân của tôi. Tóm lại là cả hai vị phu nhân họ Liễu đều đã chết, vất lại cho đám con cục diện rối rắm của tờ giấy mang tên chỉ phúc giao hôn.

Sau khi tế mộ mẫu thân xong, phụ thân tôi đuổi hết đám con cái và người hầu trở vào. Một mình ông ngồi lại cạnh mộ của thê tử để nốc rượu và ngẩn người. Tôi cũng theo đoàn người trở vào, lát sau thì lén chạy trở ra. Tôi không ra mặt, chỉ đứng ở xa để nhìn vị phụ thân đại nhân này của mình.

Chính những việc làm này của ông đã khiến mọi người dán cho ông cái mác chung tình hay sao?

- Đã quay lại rồi thì ra đây đi.

Tôi vẫn đứng im lặng, không có ý tiến tới hay lẩn tránh đi, xung quanh gió thổi khua cành lá xạc xào. Giọng phụ thân tôi lại cất lên:

- Phụng nhi, qua đây.

Năm nào con cũng là người duy nhất quay lại bầu bạn cùng ta, năm nay không có gì muốn nói hay sao?

Tôi chầm chậm bước đến cạnh phụ thân. Tôi nghe giọng mình cất lên rất dịu rất nhẹ:

- Mẫu thân đã qua đời cũng rất lâu rồi vì sao người vẫn chưa quên bà ấy?

- Nói như vậy bởi vì con chưa biết thế nào là khắc cốt ghi tâm. Khi tình cảm đã đạt đến mức độ đó thì cách biệt sinh tử cũng không thể làm người còn sống quên đi người chết.

Đã sống trên đời này con cũng hãy thử tìm một người như thế, dẫu biết một khi đánh mất đi một nửa kia cả thế giới của con sẽ sụp đổ, nhưng ít nhất trong khoảng thời gian sống cùng nhau đó sẽ là chuỗi ngày hạnh phúc nhất.

Như vậy không phải là tự đẩy bản thân vào thế tự ngược đến tê tâm liệt phế trong truyền thuyết sao? Yêu bằng cả tấm lòng có rất nhiều cái hại, bị phản bội cũng có thể đau đến chết đi sống lại, tình cảnh này kẻ phản bội thường bị trách móc thê thảm.

Nhưng nếu là hoàn cảnh bất đắc dĩ, âm dương cách biệt thì sao? Là ngại mình sống trên đời quá nhàn nên thêm ít việc cho cuộc đời thêm màu sắc đấy hả?

- Ta tuy được phụ mẫu đặt tên là Lang Trung nhưng nếu ta thật sự biết chút y thuật thì lần đó đã không để mẫu thân con chết đi một cách dễ dàng như vậy.

Tôi im lặng lắng nghe nhưng nhận lại chỉ là sự im lặng của phụ thân. Đôi mắt ông mơ màng như đang hồi ức về quá khứ. Mãi lúc sau ông mới nói tiếp:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!