Chương 1: Thời đại Khủng Long?

Chào các bạn.

Tôi là Thạch Thảo, một tiểu thuyết gia, bút danh là Dã Thảo. Nói đến đây các bạn đã biết tôi là ai chưa? Có lẽ rất nhiều bạn không nhận ra tôi, bởi vì tôi đã gác bút gần một năm rồi. Lý do tôi gác bút sao, tôi bị stress và cạn ý tưởng, ngồi trước máy tính hàng giờ chẳng thể gõ một chữ nào.

Nói thì nói vậy thôi, ngọn lửa đam mê viết truyện trong tôi vẫn ngày từng ngày âm ỉ. Tôi đã dùng bốn tháng để xả stress sau khi thông báo gác bút. Sau bốn tháng, tâm lý của tôi đã ổn định nhưng ngồi vào máy tính tôi vẫn không biết nên gõ nội dung gì.

Đừng vội phàn nàn, tôi đã tìm ra phương thức đánh động ý tưởng đang ngủ yên của mình rồi. Hiện tại tôi cần một cây bút bi và một tờ giấy trắng. Chỉ cần bấm bật và tắt ngòi bút bi vài lượt, âm thanh tách tách đó như một cái chìa khóa mở rộng cửa cho nguồn ý tưởng trong não tôi. Chẳng mấy chốc trang giấy trắng sẽ được tôi viết đầy những chữ sơ lược về nội dung của bộ truyện nào đó.

Độc giả của tôi ơi, các bạn đang vui mừng vì sắp được đọc những thiên tình sử do chính tay tôi đắp nặn chưa? Đừng vội mừng, tuy tôi giải quyết được vấn đề ý tưởng nhưng tôi đã gặp phải vấn đề nan giải hơn rồi. Đó cũng là lý do suốt gần một năm qua tôi chẳng xuất bản bộ truyện nào mà hiện tại lại là những dòng tâm sự lê thê...

Đừng vội quay mặt đi, hãy nghe hết lời tâm sự của tôi rồi rời đi cũng không muộn. Các bạn biết không, tôi đang rất khủng hoảng. Vì sao ư? Tôi đã mừng như điên khi tìm ra chìa khóa khai thông nguồn ý tưởng của mình. Tôi hăm hở chạy đi tìm mua hộp bút bi và một chồng gồm hai mươi quyển vở 96 trang để lần nữa bắt đầu sự nghiệp viết lách của mình. Nhưng đó lại là sự bắt đầu của chuỗi ngày sống tồi tệ nhất của tôi. Theo dự định ban đầu của tôi, tôi sẽ viết tay trên giấy sau đó gõ nội dung vào máy tính.

Ý tưởng khả quan đến thế nhưng khi bắt tay vào thực hiện rồi tôi mới phát hiện mình lại vướng vào "một cái gì đó kỳ quặc rồi".

Đúng vậy, tôi không nói sai, tôi vướng vào một cái gì đó kỳ quặc rồi! Những quyển vở tôi viết, dù nhiều hay ít, cốt truyện đã rõ ràng hay chưa, sau một đêm đều đã được viết hoàn thành! Nhưng tôi có thể khẳng định tôi không làm điều đó. Đêm nào cũng vậy, đúng mười giờ tôi gác bút để đi ngủ. Sáng ra tinh thần tôi cũng rất tốt, vậy đâu phải tôi thức đêm để viết nhỉ, nhưng tất cả chữ viết trong vở đều là của tôi.

Nội dung lại hoàn toàn không như những gì tôi định hình trước đó, điều này nên lý giải thế nào đây?

Tôi từng nghe ai đó nói, điều gì không lý giải được hãy để khoa học lý giải thay bạn. Tôi đã tin điều đó nên tôi tìm đến bác sĩ tâm lý, tôi muốn biết chuyện gì đang xảy ra với mình. Tôi trình bày về tình trạng của mình...

Cái gì? Đa nhân cách hả? Có lộn không vậy? Hệ lụy của stress và trầm cảm khiến tôi bị tâm thần phân liệt thành người đa nhân cách sao? Không thể nào! Tôi không tin mình bị đa nhân cách đâu!

Tôi muốn kiểm chứng, bác sĩ ủng hộ tôi làm điều đó. Tôi ở lại bệnh viện, ngủ với camera giám sát một đêm nhưng chẳng có việc gì xảy ra cả. Tôi quyết định về nhà tự mình kiểm chứng, tôi lắp camera giám sát chính mình. Nhưng ngồi trước một cái camera giám sát tôi lại có cảm giác như bị ai đó nhìn chầm chầm, ý tưởng viết truyện trong tôi lại chạy bay đâu mất. Đành vậy, tôi mở quyển vở và vẽ hình hai con khủng long lên giấy, và âm thầm đếm thời gian trôi.

Các bạn đoán được chuyện gì đã xảy ra không, đêm đó có một chuyện kỳ lạ xảy đến với tôi, tôi đã mơ một giấc mơ rất lạ. Có ai phàn nàn, mơ thì có gì là lạ, ai ngủ mà chẳng mơ? Thì đúng vậy thật mà, ai ngủ mà không mơ. Điều kỳ lạ tôi muốn nói là những điều tôi nhìn thấy trong camera giám sát chính mình cơ.

Tôi bắt đầu nhàm chán quá rồi phải không? Nếu cảm thấy tôi nhàm chán, bạn có thể rời đi. Cảm ơn đã kiên nhẫn đọc hết những dòng kể lể lê thê của tôi.

Bạn muốn biết tôi đã nhìn thấy gì trong camera giám sát sao? Nếu muốn biết, mời bạn cùng tôi trải nghiệm vòng đu quay cảm xúc của hành trình "nhảy múa với con chữ" của tôi.

Thân mến.

***

Tôi mở mắt nhìn trời, bầu trời xanh trong và cao rộng, chung quanh là rừng cây cao vút tận mây. Tôi nhớ rất rõ hai mươi mấy năm sống trên đời tôi chưa từng đến một nơi nào tươi mát và hoang dại thế này. Đây là đâu? Đây là mơ sao? Vừa rồi tôi vừa tỉnh ngủ, không lẽ là mơ trong mơ?

Tôi nhấc chân định đi một vòng xem nơi này là nơi nào nhưng tôi không thể nhấc chân lên. Tôi cúi đầu nhìn xuống mới thấy thân mình bị chôn xuống đất. Không đúng, là tôi mọc trên đất, và tôi là một bụi cỏ không có tay chân. Nơi lẽ ra là phần chân của tôi cắm sâu vào lòng đất, còn thân người lại là cành lá xum xuê. Đôi mắt tôi treo trên đóa hoa màu thiên thanh phất phơ trong gió.

Nhờ ngọn gió làm chao đảo tôi có thể nhìn rõ thế giới này hơn một chút. Nơi này là khu rừng lá kim, xa xa có vài chú rùa to tổ chảng bò chậm chạp. Trên không, bầy chuồn chuồn to như những chiếc trực thăng bay lượn. Vài con bay ngang chỗ tôi, gió phát ra từ đôi cánh muốn làm rớt cặp mắt treo trên đầu ngọn cỏ của tôi xuống đất.

"Bộp bộp."

Ngay sau đó tôi nghe thấy hai tiếng rơi ngay dưới chân mình. Tôi oằn mình nhìn xuống xem thứ gì rơi mà nghe to như vậy. Loay hoay một lát tôi nhìn thấy được thứ vừa rơi, đó là một đôi mắt.

Mẹ ơi!

Tôi muốn thét lên nhưng chợt nhận ra mình không có miệng để thét.

Đôi mắt dưới "chân" tôi chớp chớp rồi từ từ hóa thành bãi máu màu đỏ thẫm, tràn lan ra thành một bức tranh. Tôi đang muốn nhìn rõ nội dung bức tranh lại bị gió cuốn bụi cỏ của tôi quay mòng mòng, tôi không nhìn được thứ gì.

"Rầm rầm rầm."

Âm thanh vang lên như tiếng sấm, cây rừng và mặt đất không ngừng lung lay. Khi tôi nhìn kỹ lại đã thấy một đôi khủng long to khủng bố đứng chần dần trước mặt mình. Chúng dường như đang cãi nhau, hai cái miệng cứ quay vào nhau rít lên từng tiếng kinh tâm.

Nhị vị ôn thần có thể tránh xa một chút cho cây cỏ nhà tôi được sống hay không?

Tôi chỉ có thể nghĩ như vậy chứ nào dám nói ra nhưng dù dám nói tôi cũng không có miệng.

Sau một hồi cãi vã, đôi khủng long chia nhau ra hai đường mà đi. Một con đi vào rừng, một con đi về phía tôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!