Chương 9: (Vô Đề)

Giang Trần Âm dẫn Bạc Mộ Vũ tới phòng mình.

Ánh sáng ban chiều càng thêm sáng chói, Giang Trần Âm cười hỏi: "Có phải nơi này vẫn không thay đổi, vẫn giống như trước kia đúng không?"

"Vâng, vẫn giống như trước." Bạc Mộ Vũ xỏ dép lê, chầm chậm đi theo bước chân Giang Trần Âm.

Giang Trần Âm quay người nhìn cô, tự nhiên đưa tay ra vén lọn tóc tung bay trước trán ra sau tai cho Bạc Mộ Vũ.

"Cô Âm, ban nãy cháu còn tưởng cô sẽ không đồng ý với cháu như lúc nhỏ nữa." Đột nhiên Bạc Mộ Vũ lên tiếng, "Cháu tưởng rằng cô sẽ nói cháu lớn rồi, không thể tiếp tục như thế nữa."

"Không đâu." Bàn tay Giang Trần Âm thuận đà di chuyển lên đỉnh đầu, nhẹ nhàng vuốt ve, "Cháu lớn rồi, nhưng cô cũng từng nói, giữa hai chúng ta sẽ không thay đổi vì sự trưởng thành của cháu. Cô không thay đổi, cháu cũng không, cho dù suốt một thời gian dài không gặp nhau, hai ngày này cháu ở lại đây, lẽ nào còn không đủ để chúng ta thân thiết lại sao?"

Giang Trần Âm chớp chớp mắt, mím môi cười lên, thu bàn tay vuốt ve sợi tóc óng ả của cô gái lại.

Đây là lần thứ hai Giang Trần Âm nói quan hệ giữa hai người không thay đổi.

Bạc Mộ Vũ cúi đầu xuống, đưa tay ra nắm lấy tay Giang Trần Âm, nhỏ tiếng hỏi: "Vậy cháu vẫn có thể nắm tay cô như thế này chứ? Cho dù là bất kì lúc nào đi chăng nữa?"

Giang Trần Âm cười nói: "Có thể."

Đôi mắt Bạc Mộ Vũ mở to, ngẩng đầu lên, liếm môi hỏi: "Vậy tối nay cháu có thể tới ngủ cùng cô được không?"

Khuôn mặt Giang Trần Âm mang theo ý cười, nói: "Có thể."

Bạc Mộ Vũ khựng lại giây lát, dường như có thứ gì đó bị tắc nghẽn rất lâu, nhưng được thông suốt triệt để trong khoảnh khắc này.

Cô cong khóe môi lên, lộ ra chiếc răng khểnh.

"Vậy cháu có thể..."

"Có thể." Quả thật Giang Trần Âm không nhịn được nữa, đưa hai tay ra ôm lấy mặt Bạc Mộ Vũ, khẽ khàng lắc qua lắc lại, "Đều được hết, chuyện gì cũng được, trước kia có thể bây giờ cũng có thể. Được chưa nào? Còn muốn hỏi gì nữa không?"

2

Khi đối diện với Bạc Mộ Vũ, cũng là lúc Giang Trần Âm mềm lòng nhất, có lẽ là vì cô ấy nhìn đứa trẻ này lớn lên, mỗi giai đoạn trưởng thành của Bạc Mộ Vũ đều hiện hữu trong tâm trí của cô ấy.

Giang Trần Âm chiều chuộng đứa trẻ này thành thói quen, rời đi bốn năm cũng không thay đổi, cũng không biến mất. Đây cũng là nguyên nhân tại sao cô ấy luôn mang trong lòng nỗi hổ thẹn vì không từ mà biệt, cho dù bản thân hiểu rằng Bạc Mộ Vũ của khi ấy không thích hợp để biết.

"Hết rồi, cháu không còn câu hỏi nào nữa." Đôi mắt Bạc Mộ Vũ long lanh.

Giang Trần Âm kéo cô tới bên giường, sau đó nằm ngả ra sau, quay đầu cười hỏi: "Muốn ngủ trưa không?"

"Không ngủ." Bạc Mộ Vũ nghiêng người đối mặt với Giang Trần Âm, "Muốn nghe cô kể chuyện ở nước ngoài."

"Hả?" Giang Trần Âm nhíu mày suy nghĩ, nằm ngửa ra, lẩm bẩm nói: "Muốn kể gì nào, bắt đầu từ đâu thì ổn nhỉ..."

Nếu bắt đầu kể từ đâu, quả thật cô ấy không nhớ nổi những chuyện xảy ra trong năm vừa rời đi. Nhưng có thể nhớ lại những câu chuyện thú vị gặp được trong những chuyến du lịch ngắn ngày.

"Đều được ạ, nói gì đó cho cháu nghe là được." Đôi mắt Bạc Mộ Vũ ngập tràn chờ mong chờ đợi.

Giang Trần Âm vừa nghĩ vừa trêu đùa cô: "Muốn nghe tới vậy à, lần sau có muốn đi không?"

"Cô dẫn cháu đi thì có thể." Bạc Mộ Vũ nghiêm túc trả lời.

Giang Trần Âm đưa tay ra, chọc lên trán Bạc Mộ Vũ, đuôi mắt cong cong cười lên: "Đứa trẻ ngốc."

Hai người ở trong phòng chưa bao lâu, vì lâu rồi Bạc Mộ Vũ mới tới chơi một chuyến, liền bị ông Giang gọi xuống nhà nói chuyện.

Ông Giang thích đánh cờ và uống trà, Bạc Mộ Vũ theo bố mẹ ra ngoài làm khách cũng học được rất nhiều, có thể thưởng thức đánh giá trà, chỉ là kĩ năng đánh cờ không thể so sánh với trưởng bối, chẳng qua cũng chỉ là một tay mơ mà thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!