Buổi chiều tan làm, rõ ràng tốc độ xuống tầng rời đi của Bạc Mộ Vũ nhanh hơn thường ngày rất nhiều.
Nhanh chóng thu dọn đồ đạc, bước chân cũng nhanh chóng, đợi tới khi Tô Mạn ra khỏi văn phòng muốn tan làm cùng cô, đã không thấy bóng dáng của Bạc Mộ Vũ đâu nữa.
Nhưng nhớ tới câu trả lời nhanh chóng của Bạc Mộ Vũ ban chiều, cùng sắc mặt không hề trốn tránh, Tô Mạn chỉ cười cười, mặc Bạc Mộ Vũ ra về.
Bạc Mộ Vũ ngồi tàu điện ngầm về nhà, trước kia Bạc Minh Lương và Diệp Hạ Lam bàn bạc muốn xe cho con gái, chỉ sợ đi lại không thuận tiện, nhưng bị Bạc Mộ Vũ từ chối.
Vốn dĩ chuyện cô và Tô Mạn quen biết cũng không giấu được đồng nghiệp trong công ty, nếu để mọi người nhìn thấy một biên kịch nhỏ như bản thân vừa kí hợp đồng, vừa quen biết bà chủ vừa có xe riêng, khó tránh dị nghị sau lưng. Dù sao trong Hoằng Thịnh còn có một số biên kịch tới hiện tại vẫn chưa bán được bất kì cuốn kịch bản nào, công ty cũng không có ý định làm phim.
Lòng người khó dò, Bạc Mộ Vũ luôn muốn khiêm tốn, nên từ chối ý tốt của bố mẹ.
Đợi tới khi cô về nhà, không thấy bóng dáng Giang Trần Âm ngoài phòng khách, liền đi vào bếp, sau khi tìm kiếm không có kết quả liền đi tới phòng sách.
"Tiểu Vũ, sao hôm nay về sớm thế?" Diệp Hạ Lam đi từ trong phòng ra, nhìn thấy Bạc Mộ Vũ đang nhanh chân vào phòng sách, vội đi theo vào trong.
Trong phòng sách cũng không có ai.
Diệp Hạ Lam nhìn đồng hồ treo tường một cái, nói: "Đại khái sớm hơn mười phút so với thường ngày, đáng khen ngợi."
Bạc Mộ Vũ quay người hỏi: "Mẹ, cô Âm đâu?"
Diệp Hạ Lam nói: "Về nhà rồi, sao thế?"
"Về nhà rồi?" Bạc Mộ Vũ nhíu mày lại, đi tới gần Diệp Hạ Lam, hỏi: "Sao lại về nhanh thế? Không phải cô Âm sẽ ở lại nhà chúng ta một thời gian sao ạ?"
Tới đây ở sao lại chỉ ở một tối rồi đi? Nhìn tình hình tối qua, cô còn tưởng Diệp Hạ Lam và Giang Trần Âm phải ôn lại chuyện cũ tới mấy hôm. Những mấy năm không gặp, đâu chỉ một tối là có thể nói xong?
Diệp Hạ Lam chỉnh lại cổ áo tung bay vì vội vàng đi tới phòng sách tìm người của Bạc Mộ Vũ, mang theo nụ cười nói: "Cô Âm mới về, có thể dành ra một tối tới nhà mình đã là tốt lắm rồi. Cô ấy không giống người vừa bước chân vào xã hội như con, có rất nhiều quan hệ phải duy trì, nếu mẹ không bảo cô ấy tới nhà mình sớm một chút, có lẽ phải rất lâu nữa cô ấy mới tới được.
Trái tim Bạc Mộ Vũ khó chịu, cúi đầu không nói.
Diệp Hạ Lam thấy vậy, nhỏ tiếng cười nói: "Cô Âm của con thân thiết với gia đình mình, chúng ta phải rộng lòng phóng khoáng, để cô ấy bận việc của bản thân trước đã. Nếu không con nghĩ mẹ có thể thả cô ấy đi nhanh vậy à?"
Bạc Mộ Vũ khẽ gật đầu, biểu thị bản thân đã hiểu.
Diệp Hạ Lam vội vàng giục con gái: "Biết rồi thì còn không mau thay giày, sau đó xuống rửa tay ăn cơm đi? Đi giày cao gót cả ngày không mệt à?"
Bạc Mộ Vũ lại gật đầu, khẽ "vâng" một tiếng rồi ra khỏi phòng sách.
Diệp Hạ Lam nhìn bóng lưng của con gái, đáy mắt mang theo ánh sáng thương yêu. Từ nhỏ tới lớn con gái mình đều ỷ lại vào Giang Trần Âm, vốn tưởng rằng mấy năm qua đi sẽ giảm bớt lại, chẳng ngờ không có bất cứ thay đổi nào.
Nói đi cũng phải nói lại, Giang Trần Âm cũng thật ngốc, trước kia nói thế nào cũng không cho Bạc Mộ Vũ nhận bản thân làm mẹ nuôi, nói là sẽ làm bản thân già đi. Trời ơi, có con gái nghe lời như thế có nằm mơ cũng muốn cười thành tiếng, biết không hả?
Ăn cơm tối xong, Bạc Mộ Vũ về phòng, chỉ là đối mặt với cuốn kịch bản nhưng làm cách nào cũng không thể viết tiếp.
Rõ ràng cô đã có một ý tưởng hoàn chỉnh cho phương hướng phát triển của kịch bản.
Gần tới tối, đám mây bên đường chân trời bị ánh sáng cuối ngày nhuộm thành màu đỏ cam chói mắt.
Bạc Mộ Vũ quay đầu ngắm nghía một lúc, tay chạm lên màn hình điện thoại, sau đó quyết tâm, gửi cho Giang Trần Âm một tin nhắn Wechat: "Cô Âm, cô có thời gian gọi video không?"
Giang Trần Âm nhanh chóng trả lời: "Có."
Bạc Mộ Vũ không nói gì thêm, nhanh chóng bật ứng dụng trên máy tính, tìm tới khung chat với Giang Trần Âm, nhấp vào yêu cầu gọi video.
Chưa được mấy giây, cuộc gọi thông suốt, ban đầu cảnh tượng xuất hiện trên màn hình là một màu trắng xóa, hơi lắc lư, sau đó cảnh tượng chầm chậm lùi ra sau. Lúc này Bạc Mộ Vũ mới nhìn rõ Giang Trần Âm đang mặc chiếc áo phông trắng kết hợp cùng chiếc quần jean bó sát.
Phong cách ăn mặc đơn giản, nhàn nhã thoải mái, nhìn cả người vô cùng trẻ trung.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!