Chương 49: (Vô Đề)

Tần Châu cuối tháng Một dần dần trở lạnh, tới cuối tháng Hai lại tới Tết, rất nhiều người ngoại tỉnh đã về nhà đoàn tụ với gia đình, Bạc Minh Lương và Diệp Hạ Lam cũng đã quay về Tần Châu.

Cách ngày Giang Trần Âm và Mạnh Dịch An triệt để rõ ràng với nhau đã một tuần, trong tuần này Giang Trần Âm không hề phát hiện Bạc Mộ Vũ có bất kì điều gì khác thường.

Nhưng cô ấy ghi nhớ sâu sắc lời của Lam Vu Hân hôm ấy.

"Cô giáo Giang, mình khuyên cậu nên nhanh chóng suy nghĩ việc nói với bạn nhỏ nhà cậu về chuyện trước kia, em ấy đã điều tra được gần hết rồi."

Nghe xong câu nói ấy, Giang Trần Âm chấn động tới nỗi suýt chút nữa không giữ được điện thoại trên tay, vội gạn hỏi: "Cậu nói gì? Nói rõ xem nào!"

"Mình nói..." Lam Vu Hân hít sâu một hơi, giảm tốc độ nói, âm thanh cũng trở nên nặng nề: "Bạn nhỏ nhà cậu đã điều tra được gần hết chuyện trước kia của cậu, em ấy biết bốn năm trước cậu ra nước ngoài là vì Cao Diên, hơn nữa chuyện của Cao Diên lại có liên quan tới mười mấy năm trước. Những chuyện này em ấy đều đã biết cả rồi, hiện tại chỉ chưa biết rốt cuộc mười mấy năm trước đã xảy ra chuyện gì với cậu mà thôi.

Năm đó bác Giang, còn cả anh trai cậu nhờ vả quan hệ che đậy, có lẽ em ấy không thể điều tra ra được."

"Sao có thể chứ?" Giang Trần Âm tiến lên phía trước một bước chống lên xe mình, sắc mặt không thể tin nổi, "Mộ Vũ điều tra những thứ này làm gì? Con bé làm cách nào mà biết Cao Diên? Con bé..."

"Sao mình biết được." Lam Vu Hân ảo não trả lời, "Còn nữa, em ấy gọi điện hỏi mình có thể kể những chuyện ấy của cậu không, mình cảm thấy có lẽ cậu nên nghĩ xem em ấy có số của mình từ đâu."

Bạc Mộ Vũ không thể đi hỏi Giang Anh Túng, tuy người nhà họ Giang đối xử với Bạc Mộ Vũ rất tốt, nhưng thực tế ngoài Giang Trần Âm, những người khác đều khác biệt với cô ấy.

Lam Vu Hân là nghệ sĩ nổi tiếng, số điện thoại càng không thể tìm được trên mạng.

Trời ơi... Tay cầm điện thoại của Giang Trần Âm run rẩy.

Lúc này ngữ điệu của Lam Vu Hân dịu lại: "Em ấy gọi điện thoại nói với mình những chuyện này đều là vì rất quan tâm cậu, nhưng không thể nhắc lại những chuyện trước kia của cậu, nên em ấy mới lén lút điều tra. Mình cảm nhận được em ấy thực sự không có cách nào, nên mới lục điện thoại cậu tìm số của mình, cậu nói em ấy mấy câu thì được, nhưng đừng trách mắng em ấy."

Giang Trần Âm rũ mí mắt, cố gắng làm cảm xúc của bản thân bình tĩnh: "Được, mình biết rồi."

Lam Vu Hân thở dài, cúp máy.

Sau đó Giang Trần Âm liền bắt đầu quan sát hành vi cử chỉ của Bạc Mộ Vũ, hôm đó cô ấy không chỉ cho Bạc Mộ Vũ thêm đồ ăn, mà còn mua về cho cô một miếng bánh Tiramisu.

Giờ cơm tối, mặt mày Bạc Mộ Vũ vui vẻ ăn sườn xào thịt kho tàu, khen tay nghề nấu nướng của Giang Trần Âm còn tốt hơn đầu bếp nhà hàng. Ăn cơm xong chưa lâu đã không nhịn được lấy bánh ra ăn, khóe môi cong lên vì độ ngọt tới miệng.

Tất cả đều rất bình thường, nếu không phải Lam Vu Hân thông suốt trước cho Giang Trần Âm, cô ấy cũng không phát hiện được trong lòng Bạc Mộ Vũ lại che giấu nhiều chuyện như thế.

Che giấu nghi hoặc, che giấu những dấu vết điều tra được nhưng chưa hoàn chỉnh, cũng che giấu sự quan tâm lâu ngày với cô ấy.

Trong thời gian một tuần, chấn động ban đầu của Giang Trần Âm chuyển hóa thành ngẫm nghĩ, cũng che giấu rất tốt y như Bạc Mộ Vũ.

Giang Trần Âm đã nghĩ từ khi nào Bạc Mộ Vũ bắt đầu để ý tới những chuyện trước kia của bản thân, từ khi nào bắt đầu tìm kiếm, nhưng nghĩ ngợi mấy lần cuối cùng cũng chỉ đành từ bỏ. Suy cho cùng tính cách của đứa trẻ này hướng nội, rất dễ dàng che giấu chút tâm tư, huống hồ xuất phát điểm là vì quan tâm tới cô ấy, nên càng có thêm động lực.

Nghĩ đi nghĩ lại, Giang Trần Âm định tỉ mỉ kể cho Bạc Mộ Vũ về những chuyện trước kia. Lam Vu Hân nói đúng, chuyện này quả thật nên suy nghĩ, Bạc Mộ Vũ đã biết được mấy phần, tiếp tục giấu giếm cũng không có nghĩa lí gì.

Bữa tối hôm nay, cơm canh vừa lên bàn, Bạc Mộ Vũ liền gắp ngay món cá hấp Giang Trần Âm làm, ăn rất ngon nghẻ.

"Mộ Vũ." Giang Trần Âm đặt bát đũa xuống, mặt mày ngưng trệ.

"Dạ?" Bạc Mộ Vũ đang muốn gắp thêm miếng cá nữa, nghe Giang Trần Âm gọi mình liền nhìn sang, "Cô Âm, sao cô không ăn?"

Giang Trần Âm nhìn Bạc Mộ Vũ một lúc lâu, sau đó như thể thở dài một tiếng, sắc mặt hiền hòa: "Tối nay cô sẽ nói cho cháu chuyện trước kia, chính là chuyện cháu từng hỏi, tai sao từ khi hai mươi tuổi cô bắt đầu không mong chờ chuyện lập gia đình, còn cả bốn năm trước tại sao cô lại rời đi. Cô sẽ nói cho cháu toàn bộ những chuyện này."

Trái tim Bạc Mộ Vũ run lên, sửng sốt tới nỗi ngây ra vì những lời của Giang Trần Âm.

Giang Trần Âm khẽ cười, cầm đũa lên gắp một miếng cá đưa tới cho Bạc Mộ Vũ, "Sao thế? Không muốn nghe à?"

"Không phải..." Bạc Mộ Vũ lập tức lắc đầu, ánh mắt có chút mất tự nhiên, "Chỉ là cháu cảm thấy kì lạ, tại sao đột nhiên cô lại muốn nói với cháu?"

"Cũng không tính là đột nhiên." Nụ cười của Giang Trần Âm trong trẻo, trong mắt mang theo một tia cảm xúc lo lắng, "Thật ra cô vẫn luôn suy nghĩ xem rốt cuộc có nên nói cho cháu hay không, nếu phải nói thì nên nói thế nào."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!