Chương 48: (Vô Đề)

Đây là lần đầu tiên Bạc Mộ Vũ cảm nhận được trong nụ cười của Lam Vu Hân không có ý cười, ngược lại mang theo cảm giác đồng cảm cùng thương cảm.

"Chị Lam, chị nói cho em đi. Chuyện mười mấy năm trước và chuyện bốn năm trước, em biết chuyện mười mấy năm trước xảy ra giữa cô Âm và bạn học đại học, bốn năm trước cô Âm rời đi là vì xảy ra một chuyện, dây dưa tới chuyện cũ mười mấy năm trước. Tính chất của hai chuyện này có lẽ là tương tự, hoặc có thể nói là có liên quan, nếu không cô Âm sẽ không sợ hãi tới mức phải ra nước ngoài."

Bạc Mộ Vũ cố tỏ vẻ bình tĩnh, nói ra kết luận từ những thông tin bản thân có được cho Lam Vu Hân, vì muốn để Lam Vu Hân biết cô không hề không hay biết chuyện gì.

Chỉ còn thiếu một bước là bản thân có thể tiếp cận được chuyện cũ đã bị chôn vùi từ lâu, Bạc Mộ Vũ bắt buộc phải biết tất cả chuyện này. Cô không thể mãi mãi sống trong sự che đậy, sau đó nhìn cả đời này Giang Trần Âm không thể thoát khỏi ác mộng.

Đột nhiên Lam Vu Hân có một loại cảm giác không nói thành lời, cảm thấy Bạc Mộ Vũ che đậy rất sâu. Tìm hiểu được nhiều thông tin như thế, rõ ràng đã tốn rất nhiều thời gian, hơn nữa nhìn có vẻ như Giang Trần Âm không hề biết đứa trẻ này lại đang âm thầm lặng lẽ tìm hiểu được nhiều như thế.

Giang Trần Âm là một người trưởng thành có kinh nghiệm xã hội, nhưng hoàn toàn không phát hiện được đứa trẻ bên cạnh mình đang chầm chậm tìm hiểu quá khứ mà mọi người dùng trăm phương ngàn kế muốn che giấu.

Lam Vu Hân đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng khách, một lúc sau mới nói: "Chị không thể nói cho em những chuyện này được, Trần Âm không hi vọng em biết được những chuyện này từ chỗ người khác. Nếu nhất định phải để em biết những chuyện trong quá khứ ấy, chị nghĩ Trần Âm càng hi vọng đích thân nói với em."

Ánh mắt Bạc Mộ Vũ nhìn ra đường chân trời sáng rõ ngoài cửa sổ, khẽ thì thầm: "Cô Âm sẽ nói với em chứ?"

"Chị cũng không biết." Lam Vu Hân cười một tiếng, sau đó an ủi cô, nói: "Nhưng cho dù nói thế nào, Trần Âm chưa từng quên đi những chuyện này, chúng ta cố tình không nhắc tới cũng chỉ được phần ngọn mà không trị được phần gốc, cô ấy cũng không mất trí nhớ. Cho nên nếu em thật sự muốn biết thì cứ hỏi đi."

Bạc Mộ Vũ thoáng ngây ra, Lâm Sơ Vãn cũng từng nói những lời tương tự. Một chuyện ảnh hưởng sâu sắc tới một người nghiêm trọng như thế sẽ không biến mất trong kí ức, dù sao cũng không mất trí nhớ, vậy làm sao có thể gạt bỏ quá khứ sâu đậm ấy khỏi cuộc đời được chứ?

Xét theo một mức độ nào đó mà nói, Lâm Sơ Vãn và Giang Trần Âm giống nhau. Chỉ là hai người đó đau khổ thành quen, không cảm nhận được, cho nên mới không biểu lộ ra bên ngoài, nhưng không đại diện cho việc nội tâm sẽ không tiếp tục bị khuấy động vì nó.

"Em hiểu rồi." Ánh sáng trong mắt Bạc Mộ Vũ lóe lên, âm thanh trầm xuống, "Cảm ơn chị Lam."

Lam Vu Hân suy nghĩ tỉ mỉ một lúc, nói: "Tuy chị không thể nói cho em những chuyện ấy, nhưng chị có thể nói với em quá khứ của Trần Âm và Mạnh Dịch An, đây cũng không phải chuyện không thể nói. Huống hồ nếu tới lúc đó Trần Âm thật sự thẳng thắn với em, vậy em cũng có thể hiểu rõ quan hệ bên trong đó."

"Vâng, em nghe đây." Bạc Mộ Vũ mừng rỡ trong lòng, quay lại giường rồi ngồi xuống.

"Sau chuyện xảy ra vào mười mấy năm trước, Mạnh Dịch An là bệ đỡ tinh thần mạnh mẽ cho Trần Âm, có thể nói là chăm sóc mọi chuyện rất chu toàn. Anh ta an ủi Trần Âm, cũng dẫn Trần Âm đi thả lỏng tâm tình, Trần Âm nói gì anh ta đều sẽ làm theo. Lúc đó chị cảm thấy Mạnh Dịch An là một người đàn ông rất ưu tú, đương nhiên, hiện tại vẫn cảm thấy như thế, chẳng qua là anh ta phạm phải một sai lầm.

Đối với người khác, sai lầm ấy có thể không là gì, nhưng nó có thể nói là trí mạng với Trần Âm."

Lam Vu Hân ngừng lại, thở dài một hơi hiếm thấy.

Bạc Mộ Vũ nhíu mày nói: "Chính là những chuyện ban nãy chị nói với em?"

"Đúng." Lam Vu Hân nói tiếp, "Mạnh Dịch An biết chăm sóc người khác, nhân phẩm tốt tính cách tốt, nhưng anh ta lại không nghĩ tới những câu chữ bình thường kia sẽ gây ra hậu quả gì đối với Trần Âm. Cho nên có thể nói nguyên nhân tại sao suốt nhiều năm qua anh ta không có cách nào khiến Trần Âm hồi tâm chuyển ý, chính là vì gần như mỗi lần níu kéo của anh ta đều là một lần tổn thương, luôn vô hình trung đẩy Trần Âm đi xa hơn."

Cũng có thể nói là, lời nói thường ngày của Mạnh Dịch An khiến Giang Trần Âm không thoải mái.

Ý thức được điều này, tay trái nắm lại thành quyền của Bạc Mộ Vũ càng dùng sức, nhỏ tiếng nói: "Em biết rồi, cảm ơn chị Lam."

Lam Vu Hân cười lên, cố gắng hóa giải không khí nghiêm túc: "Đừng khách sáo, nếu cảm thấy chị tốt thì khi nào có thời gian có thể mời chị ăn bữa cơm, chị nhất định sẽ tới."

Bạc Mộ Vũ đáp ứng một tiếng rồi cúp máy, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời trong trẻo, đã không còn vẻ âm u như hôm qua.

Cô hi vọng trái tim Giang Trần Âm cũng có thể không còn u ám như thế, nhưng lâu như vậy vẫn không có ai có thể giải quyết được. Nếu đã như thế, vậy thì để cô dùng tất cả sức lực mà bản thân có để giải quyết chuyện này.

Sau khi tiếp quản tiệm cà phê ở trung tâm thành phố của người bạn, Giang Trần Âm chỉ giám sát mấy ngày trước khi hoạt động lại, sau đó giao lại cho cửa hàng trưởng trước kia tiếp tục quản lí.

Địa điểm cô ấy hẹn Mạnh Dịch An lần này chính là tiệm cà phê của bản thân, đây cũng là nơi Mạnh Dịch An được Giang Trần Âm hẹn trong suốt nhiều năm qua, tới nơi từ rất sớm.

Giang Trần Âm là bà chủ, đương nhiên cửa hàng trưởng sớm đã hỏi khẩu vị của cô ấy, Giang Trần Âm ngồi vào bàn không lâu, cửa hàng trưởng đã đích thân bưng cà phê tới.

Hương cà phê espresso nồng nàn tỏa trong không khí, Giang Trần Âm uống một ngụm, để vị đắng lan tràn vào miệng.

"Em vẫn thích uống cà phê đắng." Mạnh Dịch An cười lộ cả răng với Giang Trần Âm, chầm chậm khuấy cà phê của mình nhưng không uống.

Giang Trần Âm cong môi, nụ cười dịu dàng, "Ừm, quen rồi, đổi thứ khác lại cảm thấy không quen."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!