Chương 44: (Vô Đề)

Nhà chính của nhà họ Giang cách hầm để xe một đoạn, những bông tuyết li ti tung bay giữa không trung, Mạnh Dịch An đi phía trước Giang Trần Âm, hai người một trước một sau tiến về phía trước.

Mãi tới khi tới cửa hầm, hai người cùng dừng lại, Mạnh Dịch An quay người đối mặt với Giang Trần Âm.

Bên dưới ánh trăng Giang Trần Âm mặc chiếc măng

-tô trắng trên người, cơ thể vẫn thẳng tắp mảnh khảnh, khuôn mặt như cách biệt với thời gian, khí chất cao quý nhã nhặn, chỉ nhìn một cái cũng khiến người ta khắc sâu vào lòng.

Cảm xúc này cảnh tượng này khiến Mạnh Dịch An nhớ tới bài thơ "Tuyệt Sắc" của Dư Quang Trung, mà có thể lột tả được hết tâm trạng anh lúc này không khác gì câu thơ: "Giữa ánh trăng và ánh tuyết, bạn là tuyệt sắc thứ ba."

Anh nhìn Giang Trần Âm một cái thật sâu, trong mắt mang theo tình cảm nồng nàn dễ dàng nhận ra bằng mắt thường, còn cả một tia lưu luyến với quá khứ.

"Lái xe trên đường cẩn thận chút." Giang Trần Âm mỉm cười lên tiếng, "Tuy cảnh tuyết rất đẹp, nhưng ngày có tuyết rơi cũng rất phiền phức. Cho nên là bạn bè với nhau, anh có thể tới đây em rất cảm ơn."

Trong mắt Mạnh Dịch An đều là Giang Trần Âm, ngay cả ngữ điệu cũng trở nên dịu dàng: "Anh cũng phải cảm ơn lời mời của em, để anh may mắn được thưởng thức tài nghệ nấu nướng càng ngày càng cao của anh Tuấn."

"Thật à?" Giang Trần Âm có chút ngạc nhiên cười lên, "Gần đây có lẽ là thường xuyên về nhà ăn đồ ăn anh hai nấu, em cũng không cảm nhận được."

"Hả? Vậy anh phải bất bình thay anh Tuấn rồi." Mạnh Dịch An khẽ cười nói, "Thân là đầu bếp nổi tiếng, mà ngay tới cả em gái cũng không cảm nhận được tài nghệ nấu nướng của bản thân nâng cao, thật khiến người ta buồn bã nhường nào."

Giang Trần Âm nghĩ giây lát, khẽ nói: "Có thể là vì trước kia đã nấu rất ngon, lâu rồi anh chưa được ăn, nên mới cảm thấy tay nghề nâng cao."

Ban nãy cảm xúc của Giang Trần Âm chuyển biến, mím môi chớp mắt một cái, có thêm một tia nghịch ngợm.

"Trần Âm, chúng ta chỉ có thể là bạn thôi sao?" Cuối cùng lúc này Mạnh Dịch An cũng không khống chế được tiến lên trước một bước, "Em biết rõ mà, anh vẫn yêu em, trước giờ chưa từng thay đổi."

Ý cười trong mắt Giang Trần Âm tản đi, khẽ lắc đầu: "Dịch An, đã nhiều năm qua đi như vậy rồi, chúng ta cũng nên nhìn về phía trước. Không ai có thể quay lại quá khứ, huống hồ vấn đề chúng ta chưa giải quyết được ban đầu vẫn còn ở đó, cho dù chúng ta có quay lại, cũng không tránh được phát sinh thêm lần nữa."

Sắc mặt Mạnh Dịch An trở nên hổ thẹn: "Không, nếu năm đó không phải anh nói những lời không nên nói, chúng ta sẽ không thế này."

"Anh nghĩ anh không nhắc thì em mãi không hiểu được à?" Giang Trần Âm khẽ cong môi, ánh mắt không trốn tránh, "Cho dù anh không nhắc, sớm muộn cũng sẽ có ngày em hiểu ra em không yêu anh. Khi chúng ta ở bên nhau, tình cảm của em và anh không hề sâu đậm thêm, không đủ chống đỡ để mối quan hệ của chúng ta có thể tiếp tục, em tin anh cũng biết rõ điều này."

"Trần Âm." Trong ánh mắt Mạnh Dịch An ngập tràn đau khổ, "Anh không muốn thế này, em suy nghĩ lại được không?"

Giang Trần Âm cười cười: "Hôm nay em nói những điều này với anh, chính là vì em đã suy nghĩ ra kết quả cuối cùng."

Âm thanh của Mạnh Dịch An khàn khàn: "Trần Âm..."

Giang Trần Âm nhìn anh: "Em rất xin lỗi. Năm đó cũng thế, hôm nay cũng vậy."

Mạnh Dịch An chỉ có thể cười khổ.

Ánh mắt Giang Trần Âm dịu dàng, giống như đối đãi với từng người bạn, dường như mãi mãi sẽ không ấm áp hay tức giận, là một thính giả vô cùng hoàn hảo. Cô ấy coi sự tồn tại của Mạnh Dịch An giống như những người bạn khác, không có lấy một chút đặc biệt, cũng sẽ không đối xử dịu dàng.

Có lẽ, anh thậm chí còn không bằng một người bạn, ít nhất Lam Vu Hân và Diệp Hạ Lam có thể lắng nghe tâm sự với Giang Trần Âm, nghe Giang Trần Âm chia sẻ cuộc sống. Nhưng anh lại ở một vị trí không cao cũng không thấp, còn mang trên mình cái danh "bạn bè".

Đột nhiên Mạnh Dịch An có chút ảo não, nếu ban đầu không yêu nhau, có phải mọi chuyện sẽ không biến thành thế này đúng không?

"Anh nên về đi, đi đường ban đêm không an toàn. Em cũng phải về rồi, có lẽ Mộ Vũ đang đợi nói câu chúc mừng sinh nhật em." Giang Trần Âm lên tiếng nhắc nhở Mạnh Dịch An, nói xong, cũng chính là thời khắc kết thúc.

"Vậy anh đi đây, nếu có cơ hội thì hẹn sau nhé." Mạnh Dịch An thở dài một tiếng, phát hiện bản thân không cách nào tiến thêm một bước.

"Được." Giang Trần Âm cười đáp.

Nhưng sau ngày hôm nay, cơ hội hẹn gặp sẽ không xuất hiện nữa, Giang Trần Âm đã nói tới bước này, Mạnh Dịch An và cô ấy cũng không bắt buộc phải gặp nhau trong công việc, dùng quan hệ bạn bè lại càng thêm gượng gạo.

Giang Trần Âm nhìn Mạnh Dịch An lái xe ra về, lúc này mới thở phào một hơi.

Chuyện của Giang Trần Âm và Mạnh Dịch An sớm đã giải quyết rõ ràng, nhưng tình cảm mà Mạnh Dịch An cho đi sâu hơn cô ấy. Giang Trần Âm đã buông xuống, nhưng trước giờ Mạnh Dịch An chưa từng từ bỏ, dần dần hình thành suy nghĩ cố chấp, không cách nào tự thoát ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!