Thu đi đông tới, Tần Châu bắt đầu có tuyết rơi.
Từ lúc Bạc Mộ Vũ không ở nhà, Bạc Minh Lương và Diệp Hạ Lam càng thêm tiêu diêu, sau khi đón cơn tuyết đầu mùa, hai người liền quyết định đi du lịch lần nữa.
Diệp Hạ Lam nói muốn nếm thử lẩu ở các nơi, mùa hè ăn lẩu không sảng khoái bằng mùa đông. Giang Trần Âm nghe xong cười cô bạn thân chỉ lo ăn không lo luyện tập, đừng mơ có cơ bụng, vừa nói xong liền bị Diệp Hạ Lam cúp máy từ chối giao tiếp.
Ngày tuyết rơi, mọi người mặc quần áo thật dày, có một số người đang run lẩy bẩy, nhưng nhìn có vẻ Giang Trần Âm không thấy lạnh.
Bạc Mộ Vũ ngẩng đầu nhìn một bông tuyết như sợi bông rơi xuống, không khỏi cảm thán trong lòng, quả nhiên tố chất sức khỏe của Giang Trần Âm tốt. Buổi sáng khi bản thân và Giang Trần Âm ra ngoài mặc dày như nhau, Bạc Mộ Vũ còn quàng khăn, mới chỉ đủ ấm, ngược lại sắc mặt Giang Trần Âm tốt vô cùng, trước khi xuống xe còn ôm cô một cái, nói là có thể giữ nhiệt tới khi tan làm.
Nào có thể giữ nhiệt tới khi tan làm, chỉ là ấm áp mà thôi.
Bạc Mộ Vũ đang lặng lẽ càu nhàu tan làm về nhà nhất định phải ôm cho đủ trong lòng, đột nhiên cảm nhận được bên cạnh tối đi.
"Biên kịch Bạc, muốn ra ngoài à?"
Dương Khiêm mặc bộ đồ tây thẳng thớm, bên ngoài khoác chiếc măng
-tô màu đen, mặt mày rạng rỡ xuất hiện bên cạnh Bạc Mộ Vũ.
"Ừm." Bạc Mộ Vũ chỉ nhìn anh chàng một cái, không nhiều lời.
Dương Khiêm cười lên, kéo cổ áo khoác nói: "Thời tiết lạnh thế này, anh cũng muốn đi uống cốc nước cho ấm người, đi chung nhé."
Bạc Mộ Vũ lại nhìn anh chàng thêm cái nữa, ngữ điệu không có bất kì sự trập trùng nào đáp lại một câu, "Không cần", sau đó quay người nhanh chân rời đi.
"Em đợi đã, ngày tuyết rơi đường khó đi..."
Suy cho cùng Dương Khiêm bị từ chối thành quen, biết Bạc Mộ Vũ luôn như thế, cho dù anh chàng chủ động thế nào cũng đều làm vẻ không ăn cứng cũng không ăn mềm. Hiện tại khó khăn lắm mới có cơ hội ở riêng với nhau, không khỏi mạnh dạn hơn, vội vàng đuổi theo.
Tiếng bước chân bị một lớp tuyết mỏng phủ trên mặt đất chôn vùi, khuôn mặt của Bạc Mộ Vũ cũng lạnh lẽo y hệt như hơi lạnh mà những bông tuyết tỏa ra, không hề có ý định chậm bước chờ đợi Dương Khiêm đằng sau lưng.
Dương Khiêm theo sát phía sau, lợi thế về chiều cao khiến anh chàng dễ dàng sánh vai đi chung với Bạc Mộ Vũ: "Biên kịch Bạc, hôm nay có một bộ phim công chiếu, là Gia Ức đầu tư, nghe nói là một tác phẩm quy mô. Chúng ta cũng vất vả một thời gian rồi, cảm thấy rất đáng đi xem."
"Ừm, tôi biết rồi." Bạc Mộ Vũ gật đầu.
Dương Khiêm cảm thấy có cơ hội, nói thẳng: "Hay là tối nay chúng ta đi xem đi, anh được bạn cho mấy vé."
"Xin lỗi." Bạc Mộ Vũ dừng bước, quay người đối diện với Dương Khiêm cũng đang dừng bước, "Tôi không muốn đi, mọi người đi đi."
Bạc Mộ Vũ nói xong liền quay người đi tiếp về phía trước, thời tiết hôm nay thật sự rất lạnh, cô sốt ruột muốn uống một ly sữa nóng, sau đó chụp ảnh gửi cho Giang Trần Âm. Nói với Giang Trần Âm căn bản không thể chống đỡ tới khi tan làm chỉ bằng cái ôm buổi sáng, tối nay về muốn bù đắp.
Cô không nhìn thấy ý cười trong mắt Dương Khiêm tản đi sạch sẽ sau khi bị bản thân từ chối, thay vào đó là bất mãn và nghi hoặc dày đặc.
"Biên kịch Bạc." Anh chàng đuổi theo lên trước mấy bước, trong giọng điệu thấp thoáng vẻ tức giận, "Anh thật sự không hiểu, anh có chỗ nào đắc tội với em à? Tại sao em cứ từ chối anh mãi như thế? Anh sợ em cảm thấy chỉ có hai người chúng ta sẽ không thích hợp, anh cũng tìm người khác đi chung, ngay cả như thế em cũng không đáp ứng anh. Rốt cuộc anh đã làm sai điều gì?
Tại sao em luôn bài xích anh như thế?"
Bạc Mộ Vũ không thể không dừng bước quay người lần nữa, sắc mặt mang theo chút phức tạp.
Dương Khiêm đã đề nghị hẹn cô rất nhiều lần, trước giờ cô chưa từng đồng ý. Nhưng sau mỗi lần ấy Dương Khiêm đều lui về với đám bạn của mình nói mấy câu bực bội, hoặc là đăng vài câu than thở lên trang cá nhân, nhiều nhất là lộ ra ít nhiều sự bất mãn vì thật sự không nhịn được nữa giống như lần sinh nhật Bạc Mộ Vũ.
Hôm nay thẳng thừng thế này, lại là lần đầu tiên.
Mà lý do từ chối của Bạc Mộ Vũ rất đơn giản, cô khẽ lắc đầu, nhanh gọn: "Anh không có gì đắc tội tôi, tôi chỉ đơn thuần không muốn đi mà thôi."
Dường như Dương Khiêm không ngờ tới đáp án này, khựng lại giây lát rồi dịu giọng gạn hỏi: "Vậy em nói cho anh biết em thích gì, hoặc là bình thường thích đi đâu, ít nhất cũng để anh biết sở thích của em chứ."
Lại là loại yêu cầu này, trước kia Tô Mạn cũng từng nhắc tới, nhưng khi Tô Mạn nhắc tới chỉ khiến Bạc Mộ Vũ cảm thấy nghi hoặc, còn lúc này Dương Khiêm nhắc tới lại khiến cô cảm nhận được cảm giác phản cảm vô cùng rõ ràng trong lòng. Ít nhất cô và Tô Mạn là bạn bè, còn Dương Khiêm chỉ là đồng nghiệp, hơn nữa những từ ngữ anh chàng mang đi khắp nơi than thở bị bản thân làm tổn thương bắt đầu trồi lên trong lòng Bạc Mộ Vũ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!