Chương 39: (Vô Đề)

Sắc đêm đã phủ, nhưng Tần Châu vẫn chưa chìm vào thời gian ngủ sâu.

Giang Trần Âm ngồi ghế sau, một tay cầm điện thoại, tay còn lại giơ lên ấn huyện thái dương, vẻ mặt mang theo chút mệt mỏi.

Người đàn ông lái xe thức thời quan tâm nói: "Em nghỉ ngơi chút đi, chưa tới nhà em nhanh vậy đâu."

Giang Trần Âm nhìn góc nghiêng của người đó một cái, trong mắt có chút cảm xúc phức tạp, sau đó nhàn nhạt nói: "Cảm ơn."

Mạnh Dịch An không nói gì thêm, chuyên tâm lái xe.

Giang Trần Âm khóa màn hình lại, trên màn hình vẫn là tin nhắn Bạc Mộ Vũ vừa gửi tới cho bản thân, nói tối nay tới chỗ Lâm Sơ Vãn, hiện tại đã về tới nhà.

Cô ấy nhắm mắt, khẽ thở dài trong lòng. Tối nay thật sự không ngờ sẽ gặp phải Mạnh Dịch An, hơn nữa trùng hợp là tối nay Giang Trần Âm phải uống chút rượu, không thể lái xe.

Vốn dĩ Giang Trần Âm chỉ định hàn huyên đôi câu rồi không tiếp xúc nữa, không ngờ Mạnh Dịch An vẫn giữ thói quen tốt, trước giờ không dính một giọt rượu. Thời đại này đừng nói tới đàn ông, ngay cả phụ nữ cũng ít nhiều dính chút rượu, ví dụ như bản thân cô ấy.

Mọi người thường nói, một người sống trên đời sẽ có những hành vi để giải phóng cảm xúc, Mạnh Dịch An không uống rượu không hút thuốc, vậy có lẽ cách giải tỏa của anh vẫn như trước kia. Khi tâm trạng muộn phiền, sẽ tới trường đua ngựa của Tần Châu cưỡi ngựa chạy vài vòng.

Đây thật sự là một cách giải tỏa cảm xúc vừa thư thái vừa cao cấp, trước giờ Giang Trần Âm luôn thưởng thức Mạnh Dịch An.

Nhưng sau khi bản thân và Mạnh Dịch An triệt để kết thúc, có những thứ nên duy trì Giang Trần Âm cũng không thay đổi. Ban nãy khi Mạnh Dịch An đề nghị đưa về nhà, Giang Trần Âm đã lập tức từ chối.

"Trần Âm." Mạnh Dịch An lịch sự duy trì khoảng cách ba bước với Giang Trần Âm, khuyên nhủ, "Nhà hàng này nổi tiếng vì không gian yên tĩnh, cách trung tâm thành phố rất xa, cũng không tiện gọi xe, có lẽ em biết điều này."

Ấn đường Giang Trần Âm nhíu lại tới đau, sắc trời đã tối, nếu bản thân không thể về nhà trong thời gian đi ngủ, với tính cách của Bạc Mộ Vũ, chắc chắn sẽ đợi tới khi cô ấy về nhà mới thôi.

Sau giây phút trầm ngâm, Giang Trần Âm đồng ý để Mạnh Dịch An đưa bản thân về.

Cô ấy lắc đầu, tỉnh táo trong những suy nghĩ hỗn loạn, nghe thấy âm thanh mang theo ý cười của Mạnh Dịch An từ phía trước truyền tới: "Tối nay vừa hay anh muốn tới nhà chú anh, cũng ở hướng này."

Giang Trần Âm cũng không nghĩ nhiều, nhấc khóe môi đáp: "Thật à?"

Mạnh Dịch An thấy Giang Trần Âm không muốn nói chuyện, ngữ điệu càng thêm ôn hòa: "Ừm, con trai của người em họ vừa chào đời không lâu, hiện tại anh mới có thời gian tới thăm. Chú thấy anh hiếm lắm mới có dịp qua chơi, bảo anh tối nay ở lại bên đó, nói là muốn nói chuyện thâu đêm."

Giang Trần Âm cười một tiếng, không nói.

Mạnh Dịch An tiếp tục cảm thán: "Thời gian trôi đi nhanh thật, anh vẫn nhớ cảnh tượng khi người em họ kết hôn mấy năm trước, không ngờ bận rộn mấy năm, chú ấy đã làm bố rồi. Cũng không biết đời này anh có thể lấy được người anh thích không, em..."

"Dịch An." Giang Trần Âm mở mắt, không chút chần chừ ngắt lời anh, "Chủ đề này hai chúng ta không thích hợp nhắc tới, anh hiểu ý em đấy."

Mạnh Dịch An ngừng lại giây lát, sau đó cười một tiếng, "Trần Âm, em vẫn dứt khoát như thế. Suốt bao nhiêu năm qua, em chưa từng một lần lơi đi, ngay cả chủ đề này cũng không cho anh nói tiếp."

Ánh mắt Giang Trần Âm nhìn điện thoại, tay nắm điện thoại đột nhiên dùng lực, một lát sau liền uyển chuyển nói: "Thật ra trong lòng anh rất rõ, em đồng ý để anh đưa em về, không phải là ngầm cho phép có thể nhắc lại những vấn đề này."

"Trần Âm..."

"Được rồi." Ánh mắt Giang Trần Âm sáng tỏ, ngữ điệu lạnh lẽo nói: "Nếu anh nhất định muốn nhắc, em nghĩ em chỉ có thể xuống xe thôi."

Trái tim Mạnh Dịch An nặng nề nhảy lên, vô thức tăng tốc, ngữ điệu kèm theo một tia thỏa hiệp: "Anh hiểu rồi, xin lỗi em."

Xe của Mạnh Dịch An lái thẳng tới gần nhà Giang Trần Âm, cách cửa nhà chỉ có một đoạn đường, Giang Trần Âm cảm ơn thêm lần nữa sau đó xuống xe.

Đêm tối không người, Giang Trần Âm nghe rõ tiếng cửa xe sau lưng mình.

"Dáng vẻ em như thể rất sốt ruột muốn về nhà." Mạnh Dịch An đuổi theo bước chân của Giang Trần Âm, không xa không gần.

"Ừm, cũng vội." Giang Trần Âm không muốn giải thích với anh bất kì chuyện gì.

Căn biệt thự của Giang Trần Âm sáng đèn, Mạnh Dịch An ngẩng đầu nhìn một cái, cười hỏi: "Bây giờ em có thói quen ra ngoài không tắt đèn à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!