Về tới nhà, Bạc Mộ Vũ bị Diệp Hạ Lam đuổi vào phòng thay quần áo.
Bạc Minh Lương ở trong bếp phụ trách bữa tối, Diệp Hạ Lam kéo Giang Trần Âm ra ban công.
"Chuyện Tiểu Vũ muốn ở cùng cậu dài lâu, cậu thật sự không có ý kiến gì chứ?" Diệp Hạ Lam giữ tay Giang Trần Âm, dáng vẻ nhất định phải phải hỏi rõ ràng kĩ càng, "Nếu cậu không muốn thì cứ nói, giữa chúng ta không cần kiêng kị những thứ đó."
"Mình có thể có ý kiến gì chứ?"
Giang Trần Âm cười cười đánh lên tay Diệp Hạ Lam, sau khi Diệp Hạ Lam buông Giang Trần Âm ra liền khoanh tay trước ngực, ánh mắt nhìn xa xăm.
"Có con bé ở cùng, mình còn cảm thấy vui vẻ hơn nhiều." Giang Trần Âm hít thở sâu một hơi, khẽ cười nói: "Mình sẽ không dung túng con bé quá đáng, cũng sẽ không giúp con bé quá nhiều chuyện, yên tâm đi."
"Mình không lo lắng chuyện này, Tiểu Vũ vốn cũng không phải được chiều thành quen." Diệp Hạ Lam nhíu mày, ngữ điệu nghiêm túc hơn nhiều, "Tiểu Vũ qua đó ở, thật sự sẽ không làm phiền cậu chứ? Cậu suy nghĩ kĩ rồi hẵng trả lời mình."
Ý tứ trong lời Diệp Hạ Lam rất rõ ràng, sao Giang Trần Âm có thể không nghe ra chứ? Diệp Hạ Lam giống như người thân của cô ấy, không nói rõ ra, nhưng đều quan tâm tới bản thân.
Càng như thế, Giang Trần Âm càng cảm nhận được một loại cảm giác nặng nề không thể diễn tả thành lời. Ai nấy đều như đi trên lớp băng mỏng, chỉ sợ nói sai một chữ, sợ gợi lại kí ức của cô ấy. Nhưng thật ra Giang Trần Âm chưa từng có ngày nào quên đi, chỉ là vì cuộc sống phong phú nên kí ức đó bị đẩy đi xa mà thôi.
"Hạ Lam, cậu còn không hiểu mình à?" Sắc mặt Giang Trần Âm bình thản, "Mình không muốn nhớ lại chuyện quá khứ, nhưng những quá khứ đó không hoàn toàn ảnh hưởng tới hiện tại của mình."
Diệp Hạ Lam im lặng không nói, thoáng cúi đầu suy tư chuyện gì đó.
"Việc xảy ra bốn năm trước khiến mình thêm lần nữa trải nghiệm lại cảm giác năm đó." Âm thanh của Giang Trần Âm trầm thấp, nhưng lại mang theo một tia thấu hiểu thông suốt rõ ràng, "Cho tới hiện tại, mình vẫn sẽ sợ hãi, vẫn sẽ vô thức trốn tránh. Nhưng nếu mình thật sự có cảm giác với ai đó, mình sẽ chủ động."
Ngón tay của Diệp Hạ Lam động đậy, sửng sốt ngẩng đầu nhìn Giang Trần Âm.
Sắc mặt Giang Trần Âm dịu lại, thu lại ánh mắt xa xăm, nhìn về phía Diệp Hạ Lam: "Dù sao nếu mình từ chối, người tổn thương là mình, không phải đối phương."
"Trần Âm..." Đồng tử của Diệp Hạ Lam co lại, hai tay vô thức nắm lấy tay Giang Trần Âm.
"Người bị tổn thương là bản thân, không tốt hơn nhiều so với tổn thương người khác sao?" Giang Trần Âm lẩm nhẩm, nói xong lại khẽ cong môi cười lên một tiếng.
Cô ấy không muốn tiếp tục nghe thấy những lời người khác nói bị cô ấy làm tổn thương nữa, mỗi lần nghe thấy những lời ấy, Giang Trần Âm luôn cảm nhận được cảnh máu me năm đó. Cảm giác sợ hãi chấn động tới linh hồn, còn cả mùi máu tanh nồng, dường như xuyên qua ngăn cách của thời gian, khiến hiện tại dù cho bản thân có chạy tới góc trời nào cũng không cách nào trốn tránh.
Diệp Hạ Lam không biết nên nói gì, chỉ cảm thấy lòng mình xót xa không thôi.
Có bao nhiêu người từng chịu giày vò như thế? Rõ ràng không phải lỗi của Giang Trần Âm, nhưng suốt bao nhiêu năm qua luôn bị mộng mị quấn lấy, tới ngày hôm nay vẫn sợ bản thân làm tổn thương người khác, cho dù chỉ là một vết thương nhỏ bé cũng phải ra sức tránh né, chỉ vì cảm giác tội lỗi vốn dĩ không nên để cô ấy gánh vác trong lòng.
Rất lâu sau, Diệp Hạ Lam khẽ nói: "Oan ức cho cậu rồi."
Giang Trần Âm lắc đầu, suy nghĩ giây lát rồi cười nói: "Sao thế, cậu kéo mình ra đây chỉ để nói những chuyện này thôi à?"
"Cũng không phải, là vì Tiểu Vũ..." Diệp Hạ Lam có chút khó nói.
"Ban nãy là ai nói giữa chúng ta không cần kiêng kị thế?" Khóe môi Giang Trần Âm cong lên, "Nhưng có lẽ mình cũng biết cậu muốn nói gì, cậu có thể đồng ý với suy nghĩ của con bé, chắc chắn trước khi đồng ý đã nghe Mộ Vũ cam kết. Nếu như thế mà vẫn còn muốn tìm mình nói chuyện, nhất định là muốn trao đổi với mình, tuy không thể quá chiều chuộng con bé, nhưng cũng không được bỏ mặc hoàn toàn không quản."
Giang Trần Âm nói có đầu có đuôi, hơn nữa đều nói rất chuẩn xác, Diệp Hạ Lam cũng cười lên.
"Mình nói không sai chứ?" Giang Trần Âm khẽ thở dài nói, "Tuy Mộ Vũ ỷ lại mình, nhưng bản tính của con bé vốn không đổi, chuyện đã đáp ứng chắc chắn sẽ làm được, cho nên không chừng con bé có chuyện gì cũng sẽ không nói với mình."
Diệp Hạ Lam níu lấy tay Giang Trần Âm, cười nói: "Very good, hoàn toàn chính xác."
Giang Trần Âm cười một tiếng, không nói nhiều, chỉ hứa hẹn: "Yên tâm đi, mình biết phải làm thế nào."
Diệp Hạ Lam thở dài, sau đó nghiến răng làm động tác véo tay Giang Trần Âm, "Rốt cuộc tại sao con gái mình lại thích dính lấy cậu thế nhỉ? Cậu hạ bùa mê thuốc lú gì cho con bé hả? Lẽ nào mẹ con bé là mình đây không xinh đẹp bằng cậu à?"
"Ừm..." Giang Trần Âm làm vẻ trầm ngâm, có chút nghiêm túc nói: "Có lẽ là vì cậu lớn hơn mình ba tuổi."
Diệp Hạ Lam giữ lấy áo của Giang Trần Âm, không dám tin tưởng, nói: "Cô giáo Giang, cậu có tư cách nói mình già à? Cậu tưởng nhỏ hơn ba tuổi thì nhỏ lắm hả?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!