Cuốn kịch bản đầu tiên khi gia nhập Hoằng Thịnh của Bạc Mộ Vũ là "Chiến Thần", nhưng thời đại học, cô đã từng sáng tác mấy cuốn kịch bản khác.
Mỗi lần khi có suy nghĩ mới, đều sẽ nói một lượt với Lâm Sơ Vãn và Tô Mạn, còn cả người bạn tốt từ cấp ba tới hiện tại là Dương Thư Hàm.
Dương Thư Hàm thích xem hoạt hình, trước giờ không có hứng thú với nội dung kịch bản nghiêm túc của Bạc Mộ Vũ, Bạc Mộ Vũ nói với cô nàng mấy lần rồi cũng từ bỏ.
Lâm Sơ Vãn là người thích hợp để lắng nghe, từ những chuyện vụn vặt trong cuộc sống tới những chuyện khiến người ta khó quyết định, rồi tới những linh cảm có thể nảy ra trong đầu Bạc Mộ Vũ ngay cả lúc ăn cơm, nhưng chỉ cần Bạc Mộ Vũ nói với cô ấy, cô ấy sẽ chăm chú lắng nghe không bỏ sót chữ nào. Chỉ là Bạc Mộ Vũ cảm nhận được, nhiều khi Lâm Sơ Vãn không hề hứng thú, kiên trì lắng nghe cô nói chuyện là thói quen lâu ngày hình thành của Lâm Sơ Vãn, và cả tình bạn của hai người.
Người có nhiều chủ đề nhất trong chuyện sáng tác kịch bản của Bạc Mộ Vũ là Tô Mạn, Tô Mạn vốn xuất thân là con gái của đạo diễn nổi tiếng, trưởng thành trong ảnh hưởng của Tô Chính Dương, hứng thú dành cho phim ảnh cực cao. Cho nên khi Bạc Mộ Vũ thảo luận suy nghĩ của bản thân với Tô Mạn, Tô Mạn có thể trò chuyện rất nhập tâm với Bạc Mộ Vũ.
Khi nghe Tô Mạn muốn đầu tư vào cuốn kịch bản "Trần Thế" mà bản thân viết vào thời đại học, Bạc Mộ Vũ không có quá nhiều ngạc nhiên. Vì ban đầu khi viết xong cô đưa cho Tô Mạn đọc, khi ấy Tô Mạn từng khen ngợi cô.
"Giám đốc Tô." Bạc Mộ Vũ trầm ngâm giây lát rồi ngẩng đầu, "Âm điệu chủ đạo của 'Trần Thế' tương đối trầm lắng, có lẽ không có nhiều người trẻ tuổi thích xem."
Tô Mạn thong thả nói: "Em viết cuốn kịch bản này khi mới mười chín tuổi, em có thể sáng tạo ra nó, chắc chắn đại diện cho việc em thích nó, vậy tại sao lại có thể nói là không có nhiều người trẻ tuổi thích xem chứ? Có lẽ có rất nhiều người trẻ tuổi giống em, ít nhất sẽ có một người là chị."
Một lúc sau, Bạc Mộ Vũ gật đầu: "Chị suy nghĩ kĩ càng là được."
Tô Mạn lấy cuốn kịch bản trên bàn lật xem, dùng giọng điệu kiến nghị nói: "Nhưng liệu có phải nhân vật chính trẻ quá không? Người có tâm tư âm u thế này, nếu quá nhỏ tuổi, có lẽ sẽ không phù hợp cho lắm. Chị cảm thấy, liệu chọn một diễn viên thành thục hơn chút diễn vai này có tốt hơn không?"
Nhắc tới nội dung kịch bản, Bạc Mộ Vũ lập tức ngồi thẳng người, sắc mặt nghiêm túc: "Không, tâm tư nhân vật chính nặng nề hoàn toàn được hình thành bởi trải nghiệm của cô ấy. Tới cuối cùng tính cách của một người biến thành thế nào, không phải do thời gian quyết định, mà là trải nghiệm. Nếu không có trải nghiệm mà chỉ có thời gian, vậy cuộc đời của nhân vật chính sẽ không khác thường như hiện tại."
Trên mặt Bạc Mộ Vũ không có lấy chút ý cười, ánh mắt cũng nhanh chóng hạ nhiệt độ, cả người bỗng lộ ra khí thế vô cùng nghiêm túc.
Tô Mạn ngây ra, giơ tay che đi khóe môi cong lên của bản thân.
Mấy giây trôi qua, Tô Mạn mới miễn cưỡng duy trì ngữ điệu bình tĩnh của bản thân: "Được, chị biết rồi."
Bạc Mộ Vũ thở phào một hơi thật dài, âm thanh nhạt đi đôi chút: "Quay phim theo kịch bản của em sẽ không có vấn đề gì, không cần sửa lại."
Tô Mạn gật đầu, ánh mắt nghiêm túc nói với cô: "Vậy sau khi quay xong 'Chiến Thần' sẽ khởi động dự án này, tới lúc đó có vấn đề gì chúng ta sẽ thảo luận tiếp."
Bạc Mộ Vũ đồng ý, ngồi thêm một lúc là tới giờ tan làm, cô và Tô Mạn cùng xuống dưới.
Tô Mạn thấy Bạc Mộ Vũ cũng muốn xuống tầng hầm, hiếu kì hỏi: "Tiểu Vũ, sao hôm nay lại xuống hầm để xe? Lái xe tới à?"
"Không phải." Bạc Mộ Vũ không định giấu giếm, "Cô Âm gửi tin nhắn cho em, nói sẽ tới đón em, cho nên em mới xuống hầm gửi xe."
Bạc Mộ Vũ sẽ không chủ động nhắc tới Giang Trần Âm với Tô Mạn, nhưng bản thân cũng không có ý che giấu. Cô và Giang Trần Âm rất thân thiết, nếu có người hỏi cô liền có thế nào nói thế ấy.
Tô Mạn vừa nghe tới cái tên Giang Trần Âm, cảm khái mấy ngày trước liền trào lên trong lòng, cũng đồng thời có thêm nghi vấn. Bạc Mộ Vũ dựa dẫm vào Giang Trần Âm có thể nói là thói quen được hình thành từ nhỏ, nhưng Giang Trần Âm yêu chiều Bạc Mộ Vũ, quả thật điều này rất hiếm thấy.
Trước giờ Tô Mạn chưa từng gặp một trưởng bối nào thương yêu con của bạn mình như thế, nếu nói Giang Trần Âm và Bạc Mộ Vũ là hai mẹ con với một người không biết rõ sự tình, sợ là đối phương sẽ tin là thật.
Nhưng, cho dù từ nhỏ Bạc Mộ Vũ đã ỷ lại vào Giang Trần Âm, vậy lật ngược vấn đề, Giang Trần Âm yêu chiều Bạc Mộ Vũ cũng là thói quen duy trì rất nhiều năm, chuyện này càng không thể trách móc.
Nghĩ tới những chuyện này, Tô Mạn lắc đầu cười, hỏi: "Nhà phó tổng Giang có tiện đường với em không? Tháng trước chị hay thấy cô ấy tới đây đón em."
Khóe môi Bạc Mộ Vũ mím thành nụ cười, nói: "Không tiện đường, tháng trước em và cô Âm ở cùng nhau, nên cô Âm tới đây đón em về chung. Hôm nay cô Âm sẽ tới nhà em ăn cơm, nhưng, mấy ngày nữa là có thể tiện đường rồi."
"Hai người sống cùng nhau?" Trái tim Tô Mạn giật lên, nhíu mày hỏi Bạc Mộ Vũ.
Tại sao mỗi lần cô ấy vừa khuyên bản thân tiếp nhận mức độ thân thiết của Bạc Mộ Vũ và Giang Trần Âm, ngay sau đó lại bị một cú đấm với uy lực mạnh mẽ hơn của Giang Trần Âm giáng xuống?
"Vâng, tháng trước ở cùng nhau." Nụ cười của Bạc Mộ Vũ tươi hơn, "Tháng này cũng chuẩn bị bắt đầu rồi."
Hơn nữa lần này không hạn chế thời gian, chỉ cần nghĩ tới chuyện này, Bạc Mộ Vũ lại sắp không khống chế được nhịp tim tăng nhanh của bản thân. Giống như chạy trên con đường không thấy điểm cuối, tới cuối cùng điểm cuối cũng lọt vào trong tầm mắt cô, chỉ còn thiếu bước gắng chút sức lực cuối cùng xông tới là có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng, việc này không coi là hoàn thành nhiệm vụ. Rõ ràng đạt được mục đích bản thân mình muốn, nhưng dường như có gì đó vẫn không đủ, thứ cô muốn không chỉ là sống cùng nhau. Cô không còn là trẻ con nữa, thứ trước kia có thể thỏa mãn cô, bây giờ đã không còn đủ nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!