Đây là ý gì?
Chưa đợi Bạc Mộ Vũ đặt câu hỏi, độ cong trên khóe môi Giang Trần Âm đã thu lại đôi chút, khẽ thở dài trong lòng, nói: "Hơn nữa với cô mà nói, có lẽ muốn hoàn thành chuyện này cũng có chút khó khăn."
Tuy ánh mắt Giang Trần Âm nhìn Bạc Mộ Vũ, nhưng dường như lại không nhìn Bạc Mộ Vũ, mà giống như đang nói tới một chuyện khác thông qua Bạc Mộ Vũ.
Bạc Mộ Vũ thử tổng kết lại ý tứ trong lời nói của cô ấy: "Cô Âm, ý của cô là, lập gia đình không được cô quy hoạch sắp xếp vào cuộc đời mình sao ạ?"
"Ừm, thông minh quá." Giang Trần Âm dịu dàng nói, "Đã từng mong chờ, nhưng trước giờ chưa từng coi đó là một chuyện bắt buộc phải làm được. Hơn nữa trước giờ cũng chưa từng để mong chờ khi ấy ảnh hưởng tới những bước đường cô muốn đi, mãi tới hiện tại cũng như thế."
"Từng mong chờ? Đó là chuyện khi nào ạ?" Bạc Mộ Vũ cảm thấy có lẽ không cách hiện thực quá xa, ít nhất là khi qua lại với Mạnh Dịch An, Giang Trần Âm vẫn mang theo hi vọng về hôn nhân.
Giang Trần Âm bật cười, đáp lại: "Có lẽ là khoảng đôi mươi chăng."
"Sớm vậy ạ?" Bạc Mộ Vũ có chút ngạc nhiên, Giang Trần Âm của tuổi đôi mươi đã cách hiện tại những mười năm.
"Ừm."
Giang Trần Âm đưa tay ra vân vê cốc cà phê, hai mắt trầm lắng, không nhìn ra đang nghĩ gì.
Mong chờ vào tình yêu của nữ sinh trong độ tuổi trưởng thành sẽ có chua xót, sẽ có ngọt ngào, sẽ có tươi đẹp cũng sẽ có tiếc nuối. Những kì vọng thấp thoáng sinh sôi trong lòng ấy, sau khi xảy ra chuyện kia, bị nghiền nát tan vỡ hoàn toàn, sau đó chưa từng xuất hiện lại.
Còn lại chỉ là hoảng loạn và sợ hãi, thứ Giang Trần Âm từng mong đợi, tới cuối cùng chỉ còn là sợ hãi không kịp trốn tránh.
Bạc Mộ Vũ nghĩ ngợi giây lát, tiến lại gần Giang Trần Âm thêm một chút, giọng điệu có chút cẩn thận hỏi: "Vậy tại sao sau tuổi hai mươi lại không mong chờ nữa ạ?"
Cơ thể Giang Trần Âm cứng lại, đôi mắt mở to, sau đó nhanh chóng nhắm lại, những mấy giây sau mới chầm chậm mở ra.
Đôi mắt cô ấy bình tĩnh, lẩm nhẩm: "Là vì lần trước cô từng nói với cháu, cô sợ làm tổn thương người khác. Vì để chuyện này không xảy ra lần nữa, nên dần dần cô không còn hi vọng với loại tình cảm này nữa, đặc biệt là khi qua tuổi ba mươi, ngay tới cả việc nhìn thấy người khác hạnh phúc, cô cũng không có bất kì cảm giác nào."
Ban đầu còn sợ hãi, nhưng thời gian lâu dần cũng chầm chậm bình thường trở lại. Người thân vốn kiêng dè chuyện cũ, trước giờ không nhắc tới, nếu không phải bốn năm trước đột nhiên xảy ra chuyện bất ngờ, chỉ sợ một thời gian dài sau đó Giang Trần Âm cũng sẽ không bị ảnh hưởng.
Bạc Mộ Vũ tỉ mỉ quan sát biểu cảm của Giang Trần Âm, cảm giác không có gì không thỏa đáng liền hỏi tiếp: "Thế cô không cảm thấy cô đơn sao?" Ngừng lại giây lát, Bạc Mộ Vũ nhỏ tiếng nói: "Có lúc bố cháu đi công tác rất lâu, mẹ cháu ở nhà nói một mình rất cô đơn, còn có cảm giác trống rỗng."
"Khụ..." Giang Trần Âm không nhịn được cười, "Cháu cảm thấy cô đơn và trống rỗng mà mẹ cháu nói tới là gì?"
Bạc Mộ Vũ bị hỏi tới câm nín, nghĩ ngợi một lúc lâu mới đáp: "Chính là vì không có ai nấu cơm cho mẹ, không có ai xem tivi cùng mẹ, không có ai đi dạo phố với mẹ, không có ai nghe mẹ kể chuyện hóng hớt."
Có lẽ chính là như thế. Mỗi ngày bố mẹ đều rất vui vẻ, nhưng khi bố không ở nhà, thỉnh thoảng mẹ sẽ càu nhàu đôi câu cô đơn trống rỗng.
Giang Trần Âm như cười như không gật đầu, hỏi cô: "Vậy những thứ ấy, không phải cháu có thể làm được à? Tại sao cô còn cô đơn chứ?"
"Cháu?" Bạc Mộ Vũ chỉ vào bản thân.
Giang Trần Âm đưa tay ra giữ lấy vai cô, trong mắt ngập tràn ý cười ấm áp: "Ừm, cô có cháu mà, sao lại cô đơn chứ?"
Đột nhiên Bạc Mộ Vũ cảm nhận được cảm giác chua xót trong lòng ban nãy bị đè xuống, cô ngây ra nhìn Giang Trần Âm, cuối cùng khóe môi chầm chậm cong lên.
Cô nghiêm túc nói: "Đúng thế, cô có cháu, cháu sẽ ở bên cô thật lâu thật lâu."
Lâu tới khi nào Giang Trần Âm không cần cô nữa, lâu tới khi đủ để người cho Giang Trần Âm dựa dẫm xuất hiện, trước lúc đó, cứ để cô ở cạnh Giang Trần Âm. Tuy giữa chừng Giang Trần Âm rời đi bốn năm, nhưng cũng đã ở cạnh cô nhiều năm như thế, hiện tại cô đã lớn, nên tới lượt cô ở bên Giang Trần Âm.
Ngày từ Lăng Châu trở về Tần Châu, Tô Mạn lái xe đưa Bạc Mộ Vũ về nhà trước.
Xe dừng gần cổng tòa nhà, Bạc Mộ Vũ nói với Tô Mạn: "Đàn chị, cảm ơn chị đã đưa em về nhà, lên nhà ngồi chút đi ạ."
"Ừm? Được không?" Tô Mạn cười lên, xác nhận với Bạc Mộ Vũ.
Bạc Mộ Vũ gật đầu, "Đương nhiên là được ạ, bố mẹ em cũng biết chị từ lâu rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!