Chương 31: (Vô Đề)

Nhiệt độ Lăng Châu hạ xuống, Bạc Mộ Vũ nhận được một tin tức thiết thực, chính là buổi gặp mặt lần này sắp kết thúc.

Vậy tính ra, cũng chỉ ba bốn ngày nữa mà thôi.

Từ hôm qua sau khi đề cập tới vấn đề riêng tư với Bạc Mộ Vũ, Tô Mạn cũng không tiếp tục đề cập tới bất kì chủ đề cá nhân nào nữa, vì cô ấy cảm thấy bản thân không muốn biết quá nhiều, hơn nữa Bạc Mộ Vũ cũng không muốn nói quá nhiều.

Thế nên, Tô Mạn liền dẫn Bạc Mộ Vũ đi ngao du một vòng quanh những đạo diễn biên kịch sớm đã thành danh. Hai ngày qua, đã giúp Bạc Mộ Vũ tạo dựng chút tiếng tăm với các tiền bối.

Tên bàn tiệc ở hội trường, ba người ngồi cùng nhau.

Tô Mạn cười nói: "Chú Phan, bố cháu ở nhà cứ nhắc mãi, nói khi nào chú mới tới thăm ông ấy."

Phan Thành cười sảng khoái, giơ ly rượu trong tay lên: "Nếu chú có thời gian thì liệu có thể không tới thăm ông ấy không? Bây giờ ông ấy đang tiêu diêu ở nhà không cần đi làm, nửa cuối năm nay chú còn phải chỉ đạo một bộ phim đây này."

Tô Mạn và Bạc Mộ Vũ cũng nâng ly cùng nhau uống rượu.

"À đúng rồi." Đột nhiên Phan Thành trở nên nghiêm túc, đặt ly rượu xuống nhìn về phía Bạc Mộ Vũ, "Thành thật mà nói, đề tài lần này các cháu muốn quay phim, thật ra bản thân chú giữ thái độ xem chừng. Các cháu cũng biết đấy, đề tài này cũng không hiếm gặp, tuy không có nhiều phim liên quan tới nhân vật này, nhưng cũng không hề ít, hơn nữa còn có một bộ phim truyền hình vô cùng nổi tiếng."

Tô Mạn sáng tỏ gật đầu, cũng nhìn về phía Bạc Mộ Vũ.

"Những chuyện này cháu đều biết." Bạc Mộ Vũ không nhanh không vội, sắc mặt trịnh trọng, "Nếu đạo diễn Phan sáng tỏ những điều này, vậy chắc cũng biết, hình tượng nhân vật chính và tình tiết 'Chiến Thần' trong phim điện ảnh hay phim truyền hình đều rất rập khuôn, không có bất kì tình tiết có liên quan tới ghi chép lịch sử nào được đưa vào."

"Quả thật là vậy, cháu nói tiếp đi." Phan Thành cảm thấy hứng thú, biểu thị Bạc Mộ Vũ tiếp tục.

Bạc Mộ Vũ gật đầu, "Đương nhiên, cháu cũng không định bóp méo lịch sử. Lịch sử diễn biến thế nào, cháu sẽ căn cứ theo con đường này để phát triển, nhưng cháu sẽ khiến trạng thái tổng thể của nhân vậy chính phong phú hơn, hoặc có thể nói là, cháu có thể khiến trải nghiệm của ông ấy phong phú hơn một chút so với những ghi chép trong sử sách. Dù sao lịch sử cũng là do con người biên soạn, có một số thứ không chắc đã được ghi chép lại, không phải sao ạ?"

Cô nói xong liền nhìn về phía Tô Mạn, Tô Mạn gật đầu mỉm cười.

"Tốt lắm." Phan Thành lập tức khen ngợi gật đầu, "Cháu thuyết phục tôi rồi đấy, hiện tại muốn quay phim đề tài lịch sử, đương nhiên nên học tập những cái cũ, nhưng cũng không phải không thể sáng tạo. Chỉ cần đừng quá bóp méo hình tượng nhân vật trong lịch sử, như thế dễ dẫn tới hiệu ứng ngược.

"Cảm ơn đạo diễn Phan." Khóe môi Bạc Mộ Vũ mím lại cười lên.

Phan Thành quay sang nói với Tô Mạn: "Chẳng trách lúc trước bố cháu nhất quyết muốn để cô gái này tham gia biên kịch cho bộ phim kia, quả nhiên cô bé rất có sáng tạo. À không đúng, là rất có gan, chú nhớ lúc đó cô bé này cũng chỉ mới học đại học."

Bạc Mộ Vũ cầm ly sâm

-panh cúi đầu uống một ngụm, trong lòng có chút vui vẻ vì được khen ngợi.

"Chú Phan không biết đấy, khi đó ở trường học em ấy đã nổi tiếng với danh hiệu nhạy bén to gan. Rất nhiều giáo viên đều nói, em ấy hòa nhã thế này, thật sự nhìn không ra suy nghĩ lại to gan tới vậy."

Phan Thành cười to: "Vậy các cháu đào được bảo bối rồi."

"Nào có chú Phan, cháu kính chú một ly."

Hội trường ồn ào, Bạc Mộ Vũ yên tĩnh ngồi bên cạnh nghe Tô Mạn và Phan Thành nói chuyện, thỉnh thoảng mỉm cười coi như đáp lại khi bản thân được nhắc tên.

Buổi chiều tan hội đã gần tới giờ cơm, Bạc Mộ Vũ vừa đi vừa nhìn đồng hồ.

Tô Mạn hỏi: "Tiểu Vũ, muốn về khách sạn à? Lát nữa không tham gia tiệc rượu à?"

Bạc Mộ Vũ dừng bước, có chút xin lỗi nói: "Thôi ạ, em và cô Âm đã hẹn ăn tối với nhau rồi."

Tô Mạn chăm chú nhìn cô, âm thanh đè thấp cười nói: "Hai ngày nay em luôn ở cùng phó tổng Giang, trước kia chị cảm thấy quan hệ của hai người rất tốt, nhưng trước giờ chưa từng nghĩ hai người tốt tới mức này."

Cùng nhau ăn cơm, buổi tối ngủ chung một phòng, có lẽ còn có rất nhiều chuyện mà Tô Mạn chưa thấy được.

Đây thật sự là lần đầu tiên Tô Mạn gặp một vãn bối tuổi tác như Bạc Mộ Vũ lại thân thiết với trưởng bối như thế, bình thường Bạc Mộ Vũ chưa từng chủ động nhắc tới Giang Trần Âm với bản thân, cũng chưa từng thấy Bạc Mộ Vũ gặp chuyện gì đó liền tìm tới Giang Trần Âm ngay lập tức. Nhưng chỉ cần khoảng cách giữa Giang Trần Âm và Bạc Mộ Vũ gần nhau, Bạc Mộ Vũ sẽ trở nên dính Giang Trần Âm, cả người cũng sẽ trở nên vui vẻ một chút.

"Em quen rồi." Đôi mắt trong trẻo của Bạc Mộ Vũ không hề có lấy một chút tạp chất, thong thả trả lời: "Từ nhỏ em đã thích ở cùng cô Âm, có lẽ người khác nhìn vào sẽ cảm thấy em không còn là trẻ con nữa, nhưng vẫn thích dính lấy cô Âm, như thế không hề tốt chút nào. Nhưng em không sửa được, hơn nữa cô Âm cũng không yêu cầu em phải sửa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!