Buổi sáng, bên ngoài cửa sổ mưa lâm thâm, những hạt mưa vô thanh hòa vào trong đất, mang theo không khí ẩm ướt cùng nhiệt độ mát mẻ hơn.
Một góc rèm cửa được kéo ra, gió lạnh thổi vào, thấp thoáng tung bay vạt váy ngủ của người đứng trước cửa sổ.
Một tay Giang Trần Âm cầm điện thoại nghe máy, tay còn lại giữ lấy mái tóc dài đang tản ra sau lưng của bản thân, tùy tiện vắt lên trước ngực, khóe môi khẽ cong lên.
Người quản lí ở đầu bên kia điện thoại sửng sốt tới nỗi suýt chút nữa gào thét: "Cô giáo Giang, sao em lại tự chạy tới Lăng Châu? Em còn cướp công việc của tôi nữa, sao tôi có thể nhận lương của em nữa chứ!"
"Hôm qua em chỉ thuận tiện hỏi thôi." Giang Trần Âm híp mắt cười một cái, ý tứ sâu xa: "Nhưng hiện tại thì vừa hay, có thể làm lí do tới đây một chuyến."
Tuy không thể ở lại hết cả một tuần, nhưng hai ngày cũng đã đủ. Vốn dĩ Giang Trần Âm không định nhắc tới công việc với Bạc Mộ Vũ, nhưng đứa trẻ này muốn cô ấy ở lại, lại không muốn cô ấy chậm trễ công việc ở Tần Châu, ánh mắt ấy vô cùng mâu thuẫn. Trái tim Giang Trần Âm không nỡ, vừa hay lấy ra cái cớ này.
Người quản lí ngây ra, hỏi: "Em muốn tới Lăng Châu còn cần tìm lí do gì?"
Giang Trần Âm thu lại cảm xúc, nói: "Không có gì, em chỉ nói thế thôi. À đúng rồi, người đại diện game online kia thì từ chối nhé, em không có thời gian."
"Nhanh vậy mà em đã khảo sát xong rồi à?"
"Coi là vậy đi." Giang Trần Âm cười cười.
Đại khái là vì nguyên nhân nhiệt độ đột ngột giảm xuống, khi Bạc Mộ Vũ tỉnh giấc, mơ mơ màng màng sờ bên cạnh, trống không.
Cô tỉnh táo hơn một chút, ôm chăn nhìn về phía góc phòng, thấy Giang Trần Âm đang gọi điện thoại. Cách quá xa, hơn nữa Giang Trần Âm lại cố ý đè thấp giọng, cô không nghe được gì cả, chỉ thấp thoáng nhìn thấy đôi môi đang đóng mở của Giang Trần Âm.
Bạc Mộ Vũ nghĩ ngợi giây lát, không ngồi dậy, cứ ngắm nhìn Giang Trần Âm như thế.
Giang Trần Âm hiện tại không có gì khác so với bốn năm trước, nhưng có khác biệt rõ ràng so với ấn tượng ban đầu về Giang Trần Âm khi bản thân còn nhỏ.
Giang Trần Âm ngày càng ôn hòa đoan trang, nụ cười trong trẻo rất nhiều năm về trước đã biến thành một mảng dạt dào lắng lại trong mắt như ngày hôm nay, sau đó khóe môi khẽ cong lên, vô cùng dịu dàng.
Nhưng không chỉ có một phương diện này, khi Giang Trần Âm mặc bộ đồ tây lên người, sắc mặt nghiêm túc làm việc, lại có một loại cảm giác xa cách không quá kịch liệt, ánh mắt thấp thoáng vẻ lạnh lùng cũng đủ khiến người ta lập tức im bặt.
Còn cả, dáng vẻ đổ mồ hôi khắp người sau khi tập thể dục xong, những giọt mồ hôi trượt xuống theo đường cong cơ thể của Giang Trần Âm, lướt qua những thớ cơ trên bụng, cả người đều toát lên vẻ đẹp sức lực căng tràn.
Bạc Mộ Vũ nghĩ mãi nghĩ mãi, sau đó kéo chăn che đi khóe môi cong lên của bản thân.
Giang Trần Âm có rất nhiều bộ mặt, nhưng không có nhiều người có thể nhìn được những khuôn mặt ấy, chỉ là, cô có thể coi là một người trong số đó.
Bạc Mộ Vũ cười một lúc, đột nhiên khựng lại, nhanh chóng ý thức được vấn đề, liệu có phải Giang Trần Âm không chỉ có mấy bộ mặt này hay không. Cô chiếm dụng rất nhiều thời gian riêng tư của Giang Trần Âm, nhưng dường như cô cũng không biết quá nhiều về Giang Trần Âm.
Ngược lại, Giang Trần Âm lại biết hết toàn bộ về cô. Vì Giang Trần Âm nhìn cô trưởng thành, mà không phải là cô bầu bạn với Giang Trần Âm nhiều năm.
Ngay cả chuyện cũ của Giang Trần Âm cũng vậy, Bạc Mộ Vũ không hiểu gì hết, không biết gì hết. Giang Trần Âm chiều chuộng cô, nhưng chưa từng để cô tiến lại gần tâm sự của cô ấy.
Suy nghĩ quanh co lòng vòng lại quay về những nghi hoặc sau khi ông Giang tìm cô nói chuyện trong thời gian trước, chỉ là hiện tại có thêm một chút thất vọng.
"Dậy rồi à?"
"A..." Bạc Mộ Vũ hoàn hồn, thấy Giang Trần Âm đã đi tới gần.
Cô suy nghĩ quá nhập tâm, cũng không phát hiện Giang Trần Âm đã cúp máy quay lại giường.
Bước chân Giang Trần Âm khựng lại, đi tới bên cửa sổ kéo rèm ra, sau đó lại quay về bên giường vén góc chăn lên, chui vào trong.
"Hôm nay nhiệt độ xuống thấp, lát nữa mặc áo khoác phải đóng cúc, không thể chỉ mặc một chiếc sơ mi như tối qua."
Giang Trần Âm dựa vào đầu giường, cúi đầu nhìn Bạc Mộ Vũ nhích gần bản thân.
Cô gái với đôi mắt mang theo cơn buồn ngủ nồng đượm, da dẻ trắng trẻo như ngọc, ánh mắt lúc tỉnh táo có chút ngẩn ngơ, xinh đẹp độc nhất vô nhị, đôi môi căng mọng như thể cánh hoa được nước mưa tưới nhuần, thu hút người ta tới hái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!