Chương 3: (Vô Đề)

Sau khi nghe Diệp Hạ Lam thông báo tin tức Giang Trần Âm sắp về, nhất thời tâm trạng Bạc Mộ Vũ trập trùng bất ổn.

Ngoài trạng thái hoang mang, là cảm xúc chuyển động càng ngày càng kịch liệt.

Tuy trong bốn năm Giang Trần Âm rời đi, Bạc Mộ Vũ và cô ấy vẫn trao đổi ảnh của bản thân cho đối phương, nhưng vào khoảnh khắc mặt đối mặt thật sự, Bạc Mộ Vũ vẫn sẽ không ngừng nghĩ tới một số vấn đề.

Bốn năm rồi, liệu bản thân có cao bằng Giang Trần Âm hay không? Bốn năm rồi, Giang Trần Âm có gì khác trước hay không, là nếp nhăn từ nụ cười nơi khóe mắt càng thêm rõ ràng, hay là khí chất thư thái càng thêm chín chắn?

Những thứ đó, đều là những thứ mà hình ảnh không cách nào truyền đạt, chỉ có tới ngày mặt đối mặt bốn mắt nhìn nhau mới có thể cảm nhận được.

Trong hơn một nghìn ngày đêm trôi qua giống như một cái chớp mắt ấy, việc Bạc Mộ Vũ đã làm nhiều nhất, chính là tìm ảnh chụp chung của Giang Trần Âm và bản thân, và cả những video có Giang Trần Âm bầu bạn trong thời gian Bạc Mộ Vũ trưởng thành, sau đó xem hết lần này tới lần khác, hết lần này tới lần khác khắc ghi lại trong tim.

1

Chỉ là dù cho có ôn lại bao nhiêu lần, rốt cuộc Giang Trần Âm đã vắng mặt những bốn năm trong cuộc đời cô.

Bạc Mộ Vũ không ngừng nhắc nhở bản thân, đợi khi hai người gặp nhau, đợi khi hai người có thể mặt đối mặt mà không cần trao đổi tình hình gần đây của đối phương qua điện thoại, cô nhất định phải chính miệng hỏi Giang Trần Âm, tại sao ban đầu lại muốn đi.

Là do cô thích dính lấy Giang Trần Âm, hay là đã xảy ra chuyện gì khác, rốt cuộc vì nguyên nhân gì khiến Giang Trần Âm có thể không chút do dự mà rời đi.

Mãi tới ngày Giang Trần Âm quay về, Bạc Mộ Vũ nhìn thấy Diệp Hạ Lam đăng trạng thái mới trên trang cá nhân, tâm trạng của cô lại bình tĩnh tới kì lạ.

[Nữ nghệ sĩ nổi tiếng, diễn viên lồng tiếng nổi danh, nhà từ thiện quý cô Giang, chào mừng trở về nhà.]

Đính kèm một bức ảnh tự sướng, nụ cười ngập tràn trên mặt, dáng vẻ tươi tắn hơi nghiêng về phía trước của Diệp Hạ Lam hoàn toàn không giống bà mẹ đã có một cô con gái hai mươi mốt tuổi.

Nhưng năm đó khi Diệp Hạ Lam và Bạc Minh Lương yêu nhau còn chưa thành niên, mười tám tuổi đã sinh ra Bạc Mộ Vũ, quả thật tuổi tác lúc này trẻ hơn rất nhiều so với các bà mẹ bình thường.

Còn người bên hơi chếch về phía sau Diệp Hạ Lam, tóc xoăn sóng xõa trên vai, đôi mắt trong suốt dịu dàng lại sâu thẳm, nhìn thế nào cũng cảm thấy có mấy phần đa tình mê hoặc lòng người.

Có lẽ được năm tháng tôi luyện, Giang Trần Âm còn đẹp hơn trước kia.

Đột nhiên một giọng nữ vang lên bên tai, nhắc nhở Bạc Mộ Vũ đang xem ảnh: "Này, Tiểu Vũ, em đang xem gì thế?"

"Hả?" Bạc Mộ Vũ thoát ra khỏi bức ảnh phóng to trên màn hình không để lại vết tích, sau khi đặt điện thoại xuống cố gắng tự nhiên hết mức, nói: "Không có gì, chỉ xem trang cá nhân mà thôi."

Nữ đồng nghiệp nhoài người tới ôm lấy vai Bạc Mộ Vũ, sau đó trêu đùa nói: "Vừa xem vừa cười, còn nói không có gì, chị đây không tin đấy."

Bạc Mộ Vũ không giỏi giải thích, bèn qua loa nói: "Là một người đã đi xa rất lâu." Cô ngừng lại giây lát, khóe môi cong lên ý cười: "Một người bạn."

Lúc còn nhỏ, bạn bè của bố mẹ nhìn thấy cô luôn nói "Nào, tới bên chú nào", hoặc là "Tiểu Vũ, cô mang quà cho cháu này, mau lại đây", chỉ có Giang Trần Âm là khác biệt.

Khi Giang Trần Âm ở cạnh cô, trước giờ không tự coi mình là trưởng bối, cách thức ở chung giữa hai người, trừ lúc nhỏ bản thân thường xuyên được Giang Trần Âm chăm sóc, thì giống bạn bè hơn.

"Thế là chị chờ đợi công cốc rồi." Nữ đồng nghiệp thở dài một tiếng, buông tay ra, vỗ lưng Bạc Mộ Vũ, "Chị còn tưởng em thông suốt rồi, chuẩn bị kết thúc cuộc đời buồn khổ của bản thân, không ngờ chỉ là chuyện một người bạn quay về cũng có thể khiến em vui vẻ thành thế này. Hết thuốc chữa rồi, hết thuốc chữa rồi..."

Bạc Mộ Vũ kéo tay cô nàng xuống, nói: "Em nào có buồn khổ? Em cảm thấy tốt lắm mà."

"Là do em ở trong buồn khổ nên không cảm nhận được." Nữ đồng nghiệp nhìn đồng hồ đeo tay một cái, thúc giục nói: "Đi thôi đi thôi, ăn cơm trưa thôi, chúng ta vừa đi vừa nói."

Bạc Mộ Vũ bất đắc dĩ bị kéo đi, ngón tay nắm lấy điện thoại khẽ vân vê, muốn đợi lát nữa dành chút thời gian để ấn thích trạng thái ban nãy, sau đó nghe thấy đồng nghiệp tiếp tục cáo trạng với bản thân: "Em nhìn em xem, người khác đều là ngoài lạnh trong nóng, nhưng em không nóng không lạnh, em thế này thì làm sao tìm được bạn trai chứ? Đúng rồi, đạo diễn họ Dương mới tới kia, cái người cao mét tám sáu ấy, từng tìm em mấy lần rồi, đẹp trai như thế không ra mắt đúng thật là đáng tiếc..."

Cơn gió nhẹ buổi chiều mang theo hơi nóng của thời tiết mùa hè, phả lên những tấc da thịt lộ ngoài quần áo của người đi bộ.

Một chiếc sedan màu đen đi từ sân bay tiến vào khu vực thành phố Tần Châu, xuyên qua đô thị phồn hoa hướng về một ngôi nhà ở vùng ngoại ô.

Chiếc xe dừng trước cổng lớn nhà họ Giang, mấy người đã chờ sẵn ở đó từ lâu tiến lên phía trước giúp chuyển hành lí.

Mặt trời hôm nay dường như vô cùng ấm áp, có một loại cảm giác của nhà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!