Chương 24: (Vô Đề)

Bạc Mộ Vũ không lái xe Bạc Minh Lương tặng cho mình đi làm.

Không phải vì kiêng kị những lời đàm tiếu, mà là Bạc Mộ Vũ có chút ý đồ.

Nếu giống như trước kia, vậy vẫn có thể đi chung xe với Giang Trần Âm. Cô vẫn đang nghĩ phải làm cách nào để có thể thường xuyên gặp được Giang Trần Âm, vì hai người đều có công có việc, cô không thể cách năm bữa nửa tháng lại tới chơi cùng Giang Trần Âm giống như lúc nhỏ được nữa.

Cách duy nhất, chỉ có ở chung.

Cho nên, lần này phải làm sao đây?

Bạc Mộ Vũ cúi đầu suy nghĩ trên tàu điện ngầm, đột nhiên điện thoại cầm trong tay sáng màn hình, là tin nhắn Wechat của Lâm Sơ Vãn gửi tới.

"À đúng rồi, khi nào tới gần nhà chị thì nhắn tin cho chị, chị ra ngoài đón em."

Sau khi Bạc Mộ Vũ trả lời xong lại tiếp tục rơi vào trầm tư, có lẽ có thể thử cách lúc trước Dương Thư Hàm từng nói.

Bố mẹ cảm thấy rất ngạc nhiên với chuyện Bạc Mộ Vũ biết nấu mấy món ăn sau một tháng ở cùng Giang Trần Âm, Diệp Hạ Lam còn nói xem ra để cô học cách tự chăm sóc sinh hoạt cũng không tệ.

Trước khi Giang Trần Âm có một người thân thiết hơn, cô nhất định phải chủ động hơn một chút, nếu không sợ là sau này thật sự không kịp nữa.

Quan hệ ấy là mối quan hệ lâu dài, Bạc Mộ Vũ xác định sẽ phải xa cách Giang Trần Âm, trước lúc đó, để bản thân gần gũi hơn một chút với người kia. Một năm cũng được, nửa năm cũng được, một đôi tháng cũng không sao, tóm lại vẫn tốt hơn không có gì.

Nhà họ Lâm là một căn biệt thự độc lập, đợi khi Bạc Mộ Vũ tới gần nhà Lâm Sơ Vãn, Lâm Sơ Vãn đã đứng chờ ở ngoài cổng.

Nhiệt độ không khí hôm nay xuống thấp, khóe môi Lâm Sơ Vãn mang theo ý cười, khoác chiếc áo dài đứng chờ.

Bạc Mộ Vũ nhanh chân đi về phía trước, kéo Lâm Sơ Vãn lại gần mái hiên mấy bước, "Chị Sơ Vãn, không cần ra ngoài đợi em mà, sức khỏe chị thế nào rồi?"

Lâm Sơ Vãn cười cười, dẫn Bạc Mộ Vũ vào nhà: "Không sao, cũng đã hồi phục rồi, thời gian trước bị cảm lạnh thôi. Mà em ấy, đến thì đến thôi còn mang quà cáp làm gì?"

"Mang chút hoa quả thôi mà, sức khỏe chị phục hồi rồi nhưng cũng đừng ra ngoài hứng gió vào lúc này chứ." Bạc Mộ Vũ nhắc nhở nhưng đồng thời cũng không quên dặn dò.

"Tiểu Vũ tới đấy à?"

Âm thanh phụ nữ trung niên nhiệt tình truyền tới, Bạc Mộ Vũ đứng tại chỗ đáp lời: "Vâng, cháu chào bác, cũng một thời gian rồi không tới thăm bác được."

Cô đứng thẳng người, hơi cúi đầu xuống một chút, vừa lịch sự vừa thỏa đáng.

Lâm Sơ Vãn khẽ cười một tiếng, nhận lấy hoa quả trong tay Bạc Mộ Vũ đưa cho cô giúp việc đang đi tới gần.

"Ôi, khách sáo thế làm gì?" Mặt mày mẹ Lâm vui vẻ đi tới, "Đúng là lâu lắm rồi cháu không tới, Tiểu Vãn nói với bác cháu đã đi làm rồi."

"Vâng, thời gian trước tương đối bận ạ, gần đây mới thoải mái hơn chút."

"Là vậy à..." Mẹ Lâm quan tâm nói: "Thế trưa nay ở lại đây ăn cơm nhé, bác đã bảo nhà bếp làm mấy món cháu thích ăn rồi."

Khóe môi Bạc Mộ Vũ khẽ cong lên, "Vâng, bác vất vả rồi ạ."

Mẹ Lâm thân thiết kéo cô vào trong nhà, "Lại đây ngồi đi nào, đừng đứng mãi thế, Tiểu Vãn cũng vào nhà đi."

Bạc Mộ Vũ nhìn xung quanh một vòng, Lâm Sơ Vãn khẽ cười nói: "Chị Mộ Thanh đi công tác rồi, cũng đi được một tuần rồi."

Bạc Mộ Vũ gật đầu, không lên tiếng. Tuy Tống Mục Thanh và Lâm Sơ Vãn đều là đàn chị của cô, nhưng Bạc Mộ Vũ không thân với Tống Mộ Thanh, chỉ vì tiếp xúc với Lâm Sơ Vãn, cho nên cũng từng nói chuyện vài lần.

Ba người ở phòng khách nói chuyện, mãi tới giờ cơm trưa.

Sau bữa cơm trưa, mẹ Lâm có tuổi cũng không nói nhiều, dặn dò Lâm Sơ Vãn tiếp đãi khách rồi về phòng nghỉ trưa.

Lâm Sơ Vãn dẫn Bạc Mộ Vũ tới phòng mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!