Chương 23: (Vô Đề)

Bạc Mộ Vũ nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra, quà sinh nhật Bạc Minh Lương tặng cho mình là một chùm chìa khóa xe.

Diệp Hạ Lam cũng không nghĩ tới, chồng mình lại gói ghém chùm chìa khóa xe giống như chiếc hộp trang sức, đặt vào trong một chiếc hộp nhỏ tinh xảo tặng cho con gái.

Sau bữa cơm, trên bàn ăn bày chiếc bánh kem Diệp Hạ Lam đã đặt làm.

Đợi Bạc Mộ Vũ ước xong, quà của Bạc Minh Lương cũng cùng lúc bày ra.

"Trời ơi... em có thể mong chờ anh tặng cái gì được đây?"

Khoảnh khắc mở ra, Diệp Hạ Lam gần như cười mắng Bạc Minh Lương.

"Anh tặng xe mà không thể thoải mái mà tặng được sao? Đem chìa khóa giấu vào trong cái hộp này làm gì?"

Giang Trần Âm ở bên cạnh đã một tay che miệng mình, nhưng ý cười vẫn tràn ra ngoài không ít.

Ngược lại Bạc Minh Lương xoay tròn chiếc hộp trong tay mình, hài lòng nói: "Không phải con gái chúng ta thích uyển chuyển một chút, đẹp mắt một chút à? Không phải thế này sẽ không quá trực tiếp à? Hơn nữa còn đẹp nữa."

"Anh xem đây như trang sức ngọc ngà gì chứ?" Diệp Hạ Lam suýt chút nữa đã cốc lên trán chồng.

"Em tránh ra, cũng đâu phải tặng em." Bạc Minh Lương nắm lấy cổ tay Diệp Hạ Lam kéo khẽ về bên phía mình, đưa chiếc hộp cho Bạc Mộ Vũ: "Tiểu Vũ, Cadillac màu đen, không đắt chút nào, đặc biệt hợp với công việc hiện tại của con."

"Cadillac?" Diệp Hạ Lam véo lên cổ tay chồng, hiếu kì nói: "Bố, anh mua bao nhiêu thế?"

"Bao nhiêu mà chẳng được." Bạc Minh Lương không để tâm, hỏi một đằng đáp một nẻo: "Tiểu Vũ đã hai mươi hai rồi, giá nào cũng hợp, không tin em hỏi Tiểu Giang đi."

Diệp Hạ Lam quay đầu cho Giang Trần Âm một ánh mắt, Bạc Mộ Vũ yên lặng ngồi một bên cũng quay đầu nhìn về phía Giang Trần Âm.

Giang Trần Âm nghĩ ngợi, sau đó cười nói: "Thật ra cũng không có gì, hiện tại Mộ Vũ cũng không còn nhỏ, có xe riêng cũng tốt mà." Cô ấy nắm lấy tay Bạc Mộ Vũ, hàm ý sâu xa nói: "Công việc sau này khó tránh có một số phương diện mất lòng người, chúng ta không thể làm cho từng người hài lòng, chỉ cần làm tốt công việc chức trách của bản thân là được."

Trong công ty không tránh khỏi có người đàm tiếu nói Bạc Mộ Vũ đi cửa sau, nhưng cũng không thể vì dẹp yên những lời đồn đại đó mà oan ức bản thân, huống hồ, Bạc Mộ Vũ không phải người không có năng lực.

Bạc Minh Lương có chút tự tin, cười đắc ý: "Em xem."

"Vậy thì được, dù sao em cũng vốn muốn mua xe cho con rồi." Diệp Hạ Lam thở phào một hơi.

Bạc Minh Lương đưa chìa khóa cho Bạc Mộ Vũ, cười với cô: "Xe đang đỗ ở hầm gửi xe, có muốn đi xem thử không? Lái một vòng ra ngoài rồi về, bao giờ thích ứng rồi thì lái đi làm."

Bạc Mộ Vũ nhấc chìa khóa xe trong lòng bàn tay, quay đầu nhìn Giang Trần Âm, Giang Trần Âm mỉm cười chờ đợi cô lên tiếng.

Diệp Hạ Lam thấy con gái chần chừ, liền khuyên nhủ: "Cũng không nhất định hôm nay phải lái ra ngoài, cứ từ từ thôi."

Giây tiếp theo Bạc Mộ Vũ liền nắm lấy chìa khóa, nói với Giang Trần Âm: "Cô Âm lái được không ạ? Vừa hay cháu muốn ra ngoài hóng gió?"

Giang Trần Âm hỏi: "Hả? Cháu không muốn tự lái à? Cô có thể ngồi bên cạnh trông chừng cho cháu."

Bạc Mộ Vũ lắc đầu, kéo lấy tay cô ấy miết qua miết lại.

Giang Trần Âm nhanh chóng hiểu ra, có lẽ buổi chiều đứa trẻ này vẫn chưa nói hết những chuyện kia.

Diệp Hạ Lam và Bạc Minh Lương sớm đã quen với việc con gái nhà mình dính lấy Giang Trần Âm như thế, Giang Trần Âm không khác gì người mẹ thứ hai của Bạc Mộ Vũ.

Diệp Hạ Lam vội xua tay, "Được rồi, được rồi, đi đi, đi đi, về sớm chút."

Bạc Mộ Vũ sờ chìa khóa xe, đột nhiên cười lên, âm thanh trở nên ngọt ngào: "Cảm ơn bố, cảm ơn mẹ, con rất thích món quà này."

"Phì..." Diệp Hạ Lam dứt khoát đẩy con gái, "Mau đi đi, chỉ số sến súa hôm nay vượt quá chỉ tiêu rồi. Mẹ con lớn tuổi rồi, không chịu nổi mức đường này."

Bạc Mộ Vũ kéo Giang Trần Âm đang nở nụ cười rời đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!