Sáng sớm hôm sinh nhật Bạc Mộ Vũ, cô thức dậy liền nhìn thấy tin nhắn của Giang Trần Âm trong điện thoại, tin nhắn bị tất cả mọi người đẩy xuống dưới cùng.
Một tin nhắn rất đơn giản, cũng là người nhắn tin sớm nhất trong số tất cả mọi người cho cô.
Cho dù chỉ có mấy chữ đơn giản, nhưng vì âm thanh dịu dàng cùng khuôn mặt ấm áp nói chuyện với bản thân lúc thường ngày, Bạc Mộ Vũ có thể tưởng tượng được dáng vẻ Giang Trần Âm mang theo nụ cười khẽ khàng cất lên câu nói ấy.
Cô bắt đầu không đợi được tới buổi gặp mặt tối nay, đã rất lâu rồi bản thân chưa được đón sinh nhật cùng Giang Trần Âm. Trong những câu nói "Chúc mừng sinh nhật" nghe được trong mấy năm qua không có câu mà Bạc Mộ Vũ muốn nghe nhất, không ai biết cô muốn mặt đối mặt nhìn thấy Giang Trần Âm, để nghe được câu nói này cất lên từ miệng Giang Trần Âm tới nhường nào.
Nỗi mong chờ ấy, nào có thể an ủi bằng một dòng tin nhắn.
Còn may, hiện tại cách buổi tối không còn xa nữa.
Bạc Mộ Vũ lật người xuống giường, nhanh chóng đánh răng rửa mặt thay quần áo, mặc quần áo chỉnh tề sau đó ra khỏi phòng.
Diệp Hạ Lam đã chờ cô ở phòng ăn từ sớm, tính chuẩn giờ con gái ra ngoài đi làm, chuẩn xác vớt mì ra khỏi nồi.
"Chào buổi sáng mẹ, con đi làm đây." Bước chân của Bạc Mộ Vũ không dừng lại, muốn trực tiếp rời đi.
"Tiểu Vũ, đứng lại!" Diệp Hạ Lam bưng bát mì đặt lên bàn, "Bữa sáng cũng không ăn, có tới mức phải cần cù vậy không? Hôm nay là sinh nhật con, mỗi năm đều phải ăn một bát mì, ngồi xuống."
Bạc Mộ Vũ dừng bước, "Mẹ..."
Diệp Hạ Lam ngồi xuống, vỗ lên chiếc ghế cạnh mình: "Nhanh lên."
Bạc Mộ Vũ chỉ đành ngồi xuống, nhưng vừa ngồi xuống liền bắt đầu ăn, hơn nữa động tác còn nhanh hơn bình thường một chút, không nhiều lời lấy một câu.
"Con ăn chậm thôi, ăn vội như thế làm gì hả? Mẹ cũng đâu cướp của con." Diệp Hạ Lam không nhịn được cười lên, lấy một tờ giấy ăn lau khóe môi cho cô.
Gò má Bạc Mộ Vũ phồng lên, mím chặt môi nhai nuốt, mấy giây sau mới nói: "Sáng đi làm sớm chút nào thì chiều có thể tan làm sớm chút ấy."
Hiện tại trong lòng cô đều nghĩ về chuyện tan làm, tốt nhất là khi tới công ty nên bận tới quay cuồng, bận rộn sẽ quên đi thời gian, đợi tới khi hết bận cũng vừa hay tới lúc tan làm. Không cảm nhận được thời gian, như vậy là tốt nhất.
"Phì..." Diệp Hạ Lam cười, "Có phải con sốt ruột muốn gặp cô giáo Giang đúng không? Có lẽ cô giáo Giang có quà tặng con."
Bạc Mộ Vũ lại gắp một miếng mì lên ăn, vừa ăn vừa lắc đầu.
Cô vốn không quan tâm tới quà cáp, mấy năm qua Giang Trần Âm đều gửi đồ từ nước ngoài về cho cô, quà lễ tết, quà sinh nhật, quà gì cũng đủ cả. Mỗi lần Bạc Mộ Vũ đều sẽ mở ra tỉ mỉ ngắm nghía, là vì Giang Trần Âm tặng, cho nên mỗi món quà cô đều thích hết.
Nhưng sự yêu thích của cô dành cho những thứ này, hoàn toàn xuất phát từ người tặng quà mà thôi.
Vì Bạc Mộ Vũ đang ăn mì, hành động lắc đầu của cô khiến Diệp Hạ Lam nhìn không rõ ràng sau đó lại bắt đầu càu nhàu: "Nói gì thì nói, sinh nhật lần này của con cũng khác mà. Trước kia còn đi học, cô giáo Giang thường mua cho con những thứ liên quan tới học hành, nhưng hiện tại đã đi làm rồi, không biết bố chuẩn bị gì cho con, hỏi thế nào cũng không nói với mẹ..."
"Dạ? Bố không bàn bạc với mẹ sao ạ?" Bạc Mộ Vũ ngẩng đầu hỏi.
"Không có." Diệp Hạ Lam nhún vai, sau đó chống khuỷu tay lên bàn ăn, lòng bàn tay đỡ lấy cằm, "Thần thần bí bí, không biết bố có chủ ý gì, chỉ nói với mẹ một tiếng là năm nay để bố chuẩn bị quà, thế là hết."
"Vâng..." Bạc Mộ Vũ cúi đầu ăn canh, cũng bắt đầu trở nên hiếu kì.
"Xùy, người đàn ông thẳng ruột ngựa như bố con có thể nghĩ ra gì chứ? Để mẹ chống mắt lên xem."
Bạc Mộ Vũ suýt chút nữa bị sặc, ho đôi tiếng.
Bố Bạc là người biết chăm lo cho gia đình nhất nhà họ Bạc, mấy người bác của Bạc Mộ Vũ đều lần lượt phát triển ngành nghề của bản thân, chỉ có bố Bạc ổn định nhất, dù sao lợi tức từ công ty của các bác cùng một số lợi nhuận từ việc đầu tư cũng đủ cho gia đình không lo cơm ăn cái mặc.
Tiền thì không thiếu, chỉ là có lúc Bạc Mộ Vũ cảm thấy bố mình có chút thẳng thắn, chính là người đàn ông thẳng như ruột ngựa mà mẹ cô vừa nói ban nãy.
Ví dụ như, một thời gian trước khi đi du lịch bảo bố ngắm phụ nữ, bố liền ngắm thật.
"Mẹ, con ăn no rồi, con đi làm đây ạ." Bạc Mộ Vũ lấy khăn giấy lau khóe miệng, cầm túi xách của mình muốn đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!