Chương 2: (Vô Đề)

Bạn đã từng nếm trải cảm giác nhớ nhung một người suốt nhiều năm hay chưa?

Cảm giác ấy, giống như ngũ vị trộn lẫn cùng nhau, chua ngọt đắng cay mặn không thiếu một tơ một hào.

Mà trong đó, cảm giác ngọt ngào chỉ là một thứ nhỏ bé tới độ gần như có thể bỏ qua không tính đến, từng ngày từng ngày chờ đợi, sẽ dần dần thổi bay những vui vẻ của khi ấy.

Tới cuối cùng, ngay cả việc lấy ra ôn lại, những kí ức đã từng khiến bạn nở nụ cười thật tươi cũng đã không còn hương vị ban đầu.

Những hạt mưa phấp phới bên ngoài cửa sổ, màn đêm bao phủ, không trăng không sao. Bầu trời âm u giống như sân khấu màu đen rộng lớn, nghiêm ngặt quây chặt lấy thế giới này, không để bất kì ánh sáng nào có thể lọt vào trong.

Trong phòng ngủ chỉ có một ngọn đèn đầu giường đang sáng, ánh sáng giống như màn sương mỏng trùm lấy người đang say giấc.

Bạc Mộ Vũ đang đắp chăn, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười.

Cô mơ thấy lúc còn nhỏ, mơ thấy Giang Trần Âm, người ấy sẽ ngồi xuống, tươi cười ôm lấy thân hình nhỏ bé của cô.

Bố luôn đứng đó, sau đó khom lưng vỗ tay một cái, dùng âm thanh vang xa cười nói với cô: Tiểu Vũ, lại đây, bố bế con."

Mẹ luôn đứng bên cạnh bố, ánh mắt nuông chiều nhìn hai bố con, hỏi Bạc Mộ Vũ: "Tiểu Vũ, thích mẹ bế hay bố bế?"

Còn mỗi lần Giang Trần Âm thong thả tới gần, luôn ngồi xổm xuống để tầm mắt ngang bằng với cô, đôi mắt như ngôi sao sáng, ánh mắt sáng trong, dịu dàng ôm lấy Bạc Mộ Vũ, thỉnh thoảng cất âm thanh uyển chuyển du dương nói với cô: "Mộ Vũ, để cô nhìn xem đã cao hơn chưa nào."

Trong cơn mơ, bên ngoài trời tuyết đang rơi rất lớn, bố mẹ mời Giang Trần Âm tới nhà nướng thịt. Ba người lớn nói cười vui vẻ, Bạc Mộ Vũ ngoan ngoãn ngồi trên ghế, dễ dàng bị nụ cười của Giang Trần Âm thu hút.

Tình cảm của bố mẹ rất tốt, luôn nói không hết chuyện, Giang Trần Âm ở một bên mỉm cười, thỉnh thoảng đáp lại một câu.

Cũng thỉnh thoảng chú ý tới Bạc Mộ Vũ, quan sát xem đứa trẻ này có cảm thấy nhàm chán hay không, có tức giận vì không để ý tới cô bé hay không, có muốn ăn thứ gì đó hay không.

Khi mẹ xiên một xiên thịt viên, Bạc Mộ Vũ chớp mắt đôi cái, bị ánh mắt của Giang Trần Âm nhìn thấy, nhân lúc hai vợ chồng đang hăng say nói chuyện, cô ấy liền đặt xiên tre trong tay xuống, đi tới đó.

Giang Trần Âm ngồi xổm trước ghế của Bạc Mộ Vũ, nắm lấy hai bàn tay nhỏ của Bạc Mộ Vũ vào trong lòng bàn tay mình, ngẩng đầu mỉm cười hỏi: "Mộ Vũ, muốn ăn cái gì? Cô nướng cho cháu."

"Muốn ăn thịt viên ạ." Bạc Mộ Vũ liếm môi một cái rồi nói.

Cô nhìn về xiên thịt vừa xiên xong trong tay mẹ, sau đó cúi đầu nhìn Giang Trần Âm đang ngồi xổm, khuôn mặt nhỏ có chút mũm mĩm nhanh chóng lộ ra nụ cười, "Còn muốn ăn xúc xích giăm bông nữa ạ."

Giang Trần Âm kiên nhẫn cười hỏi: "Được, còn muốn ăn gì nữa không?"

"Muốn ăn gì cũng được ạ?" Bạc Mộ Vũ dùng âm thanh non nớt hỏi han, một giây sau biểu cảm lại chùng xuống: "Nhưng bố mẹ không cho cháu ăn nhiều đồ nướng như thế."

"Ăn nhiều thì không tốt." Giang Trần Âm xoa đầu cô, "Nhưng hiện tại cháu còn chưa ăn nữa mà, mỗi lần ăn một chút chút thôi thì được."

Bạc Mộ Vũ gật đầu liên tục mấy cái, rộ lên ý cười, lộ ra hai chiếc răng khểnh nhỏ, "Cô Âm, cô tốt với cháu ghê."

"Đứa trẻ ngốc." Giang Trần Âm khẽ cười vuốt ve những sợi tóc mềm mại của Bạc Mộ Vũ.

"Cô Âm, cô sẽ tốt với cháu cả đời chứ ạ?" Bạc Mộ Vũ gạn hỏi, bàn tay nhỏ vốn dĩ đang được nắm bỗng lật lại nắm lấy tay Giang Trần Âm.

1

Cô từng nghe bố mẹ nhắc tới hai chữ "cả đời", bố nói, nó có nghĩa là bắt đầu từ lúc này tới khi già đi.

Một đời, dường như rất dài, dài tới nỗi Bạc Mộ Vũ không hình dung ra được một đời này, bản thân có dáng vẻ gì, Giang Trần Âm có dáng vẻ gì.

Giang Trần Âm có chút sửng sốt với câu hỏi của Bạc Mộ Vũ, nhưng khi chú ý tới đôi vợ chồng đang dính lấy nhau liền hiểu ra chút ít, dịu dàng đáp lại: "Đương nhiên, nhưng đợi khi cháu trưởng thành rồi, sẽ có một người còn tốt với cháu hơn cô."

Bạc Mộ Vũ không cần nghĩ ngợi lắc đầu, cũng lắc lư cánh tay của cô ấy, "Không, cháu chỉ cần cô thôi."

Giang Trần Âm bị chọc vui, sờ lên chiếc đầu nhỏ của Bạc Mộ Vũ giải thích câu nói ban nãy của bản thân: "Cái này không giống nhau. Đợi khi cháu trưởng thành rồi, cô vẫn sẽ tốt với cháu, nhưng tới lúc đó, trong cuộc sống của cháu sẽ có thêm một người, những điều tốt đẹp mà người đó dành cho cháu mới đủ để bầu bạn cùng cháu mọi lúc mọi nơi, nó khác với những điều tốt đẹp mà cô, bố cháu, mẹ cháu dành cho cháu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!