Chương 15: (Vô Đề)

Bạc Minh Lương và Diệp Hạ Lam xác định sẽ xuất phát vào chiều thứ hai, theo như kế hoạch, đến nơi rồi sẽ đi nhận phòng khách sạn trước, sau đó thưởng thức cao lương mĩ vị nổi tiếng ở địa phương, rồi tham quan khắp chốn, vậy là kết thúc lịch trình ngày hôm đó.

Mà sáng sớm thứ hai, sau khi Bạc Mộ Vũ đi làm, chờ tới buổi trưa Giang Trần Âm sẽ đến lấy hành lí của Bạc Mộ Vũ, mang đến căn hộ ở trung tâm thành phố của bản thân, buổi chiều sẽ tới đón Bạc Mộ Vũ tan làm, cùng nhau về nhà.

Trong mắt vợ chồng Bạc Minh Lương, dù sao lần này cũng coi như một lần chuyển nhà, nên đã thức dậy từ sớm, Bạc Minh Lương kiểm tra hành lí, còn Diệp Hạ Lam phụ trách dặn dò Bạc Mộ Vũ.

Bạc Mộ Vũ ăn cháo, nghe Diệp Hạ Lam ở bên càu nhàu: "Tiểu Vũ này, tuy rằng con và cô giáo Giang không phải chưa từng ở cùng nhau, nhưng dù sao không ở với nhau quá lâu. Lần này mẹ với bố con hiếm có cơ hội ra ngoài chơi, có lẽ sẽ đi một thời gian dài."

"Vâng, con biết." Bạc Mộ Vũ ngậm một thìa cháo, ngữ điệu bình tĩnh đáp lời.

Diệp Hạ Lam đẩy đĩa rau xanh lại gần cho con gái, bản thân cầm bát tỉ mỉ suy nghĩ, sau đó đột nhiên cất lời như thể tỉnh ngộ: "À đúng rồi, chắc chắn cuối tuần cô giáo Giang sẽ phải về nhà ông bà, có lẽ cũng sẽ dẫn theo cả con, miệng con ngọt một chút, nhớ phải chào hỏi mọi người."

"Vâng, con biết rồi." Bạc Mộ Vũ gắp miếng rau lên ăn.

Diệp Hạ Lam nhíu mày tiếp tục suy nghĩ, hình như hết rồi đúng không? Con gái mình không phải chưa từng ở cùng Giang Trần Âm mấy ngày, lần này bản thân và chồng đi chơi chắc chắn sẽ không chỉ trong mấy ngày, bao nhiêu năm qua không được đi du lịch, không dưới nửa tháng sẽ không quay về.

Đứa trẻ này từng ở cùng Giang Trần Âm mấy hôm, có lẽ cũng đã quen rồi. Vậy thời gian lâu hơn một chút, một tuần, nửa tháng, một tháng, có lẽ cũng không có gì khác biệt với mấy hôm.

1

Diệp Hạ Lam nghĩ như thế, dường như cũng không có gì để căn dặn nữa, cũng không phải chưa từng ở cùng nhau.

Nhưng...

"Tiểu Vũ này, khi con ở cùng cô giáo Giang, nhớ quan sát nhiều một chút." Diệp Hạ Lam híp mắt, trong mắt có chút ánh sáng lấp lánh.

"Tại sao ạ?"

"Xem xem cô giáo Giang có thân thiết với ai, hoặc là có suy nghĩ gì không. Nếu cảm nhận được điều gì, phải kịp thời nói với mẹ, đây là chuyện chung thân đại sự liên quan tới cô giáo Giang đấy."

Đôi đũa đang gắp rau của Bạc Mộ Vũ khựng lại, động tác nhai nuốt cũng chậm đi.

Cô cúi đầu xuống, nhỏ tiếng hỏi: "Nhất thiết phải làm vậy ạ?"

"Cũng không nhất thiết, chỉ cần con quan sát một chút là được, những chuyện khác thì đừng để tâm." Diệp Hạ Lam bưng bát, xúc đôi miếng cháo, trong lòng nghĩ có nên nghĩ cách giới thiệu người cho Giang Trần Âm hay không.

Nếu giới thiệu, phải giới thiệu thế nào mới không khiến Giang Trần Âm cảnh giác đây?

Bạc Mộ Vũ cảm thấy đồ ăn trong miệng không còn mùi vị, đột nhiên bản thân có một trực giác. Cô cảm thấy thật ra không phải mọi người không muốn nhắc đến chuyện tới nay Giang Trần Âm vẫn độc thân, mà dường như có nguyên nhân gì đó, khiến bọn họ không dám đi sâu vào chủ đề này.

Giống như sợ sau khi cánh cửa này mở ra sẽ giải thoát mãnh thú gì đó, mà chìa khóa của cánh cửa ấy, chính là vấn đề này.

Rốt cuộc là vì sao?

Trước kia còn nhỏ, Bạc Mộ Vũ không cần nghĩ nhiều vấn đề như thế, hoặc có thể nói là Bạc Mộ Vũ của khi đó cũng không phát hiện được nhiều vấn đề như thế.

Vốn dĩ cô chưa từng nghĩ rốt cuộc một Giang Trần Âm luôn ở cạnh bản thân có quá khứ như thế nào, trong cách biệt tuổi tác của hai người, rốt cuộc Giang Trần Âm đã xảy ra chuyện gì. Đồng thời khi bản thân còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện, liệu có phải Giang Trần Âm đã trải qua chuyện gì hay không.

Những chuyện này, trước khi bản thân mười tám tuổi, thậm chí là trước khi Giang Trần Âm quay về, Bạc Mộ Vũ chưa từng nghĩ tới dù chỉ là thoáng qua.

Hiện tại Giang Trần Âm đã về, càng ngày càng có nhiều nghi vấn bắt đầu chất chồng trong lòng cô.

Ăn sáng xong ra khỏi nhà, Diệp Hạ Lam và Bạc Minh Lương còn đặc biệt đưa Bạc Mộ Vũ ra cửa.

"Buổi tối nhớ nghỉ ngơi sớm một chút, đừng nhân lúc mẹ với bố con không có mặt mà bạt mạng làm việc, mẹ sẽ bảo cô giáo Giang quan sát con thật kĩ." Diệp Hạ Lam vừa nói vừa chỉnh cổ áo cho con gái, trong lời nói ngập tràn quan tâm.

"Trước giờ con chưa từng đi ngủ sau mười giờ." Vẻ mặt của Bạc Mộ Vũ tự nhiên đáp.

Diệp Hạ Lam làm ra vẻ quan trọng, phản bác: "Lần này thì không chắc, mẹ với bố con không có nhà, cô giáo Giang lại chiều con, cho dù con có kéo cô ấy chơi tới điên cuồng cô ấy cũng không nói nửa lời..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!