Ngoại truyện: Em tôi
Sau khi đảm nhiệm chức tổng biên kịch cho mấy bộ phim, hợp đồng của Bạc Mộ Vũ và Hoằng Thịnh cũng đáo hạn, đồng thời kết thúc mối quan hệ cấp trên cấp dưới với Tô Mạn.
Sau khi bàn bạc kĩ lưỡng với Giang Trần Âm, Bạc Mộ Vũ lựa chọn trở thành biên kịch độc lập.
Cô và Tô Mạn vẫn giữ liên lạc với nhau, chỉ có cảm giác xa lạ rất lâu về trước cũng vô tri vô giác biến mất. Đại khái là vì quan hệ của Giang Trần Âm và Lam Vu Hân rất tốt, hai cặp tình nhân cũng vì thế mà thường xuyên tụ tập.
Lam Vu Hân vẫn tiếp tục hợp đồng với Gia Ức, không nhảy sang công ty của Tô Mạn. Ban đầu Giang Trần Âm nghe Lam Vu Hân quyết định như thế có chút ngạc nhiên, trước kia Tô Mạn muốn vời Lam Vu Hân về công ty như thế, hiện tại đã trở thành người yêu của Lam Vu Hân lại không nhắc lại chuyện này.
Nhưng Giang Trần Âm suy nghĩ cũng hiểu ra, Tô Mạn là một người sẽ không mang theo tình cảm vào công việc. Ban đầu muốn kí hợp đồng với Lam Vu Hân là thủ đoạn làm ăn, mà hiện tại lợi dụng quan hệ người yêu yêu cầu Lam Vu Hân chuyển sang công ty mình, loại hành vi này, Tô Mạn quyết không làm.
Giang Trần Âm và Bạc Mộ Vũ đều rất hài lòng với trạng thái cuộc sống hiện tại, vẫn bình thản yên ổn giống như trước kia.
Thậm chí Lam Vu Hân thường xuyên kéo theo Hứa Tân Quân và Tôn Nhược Vi cùng nhau trêu đùa hai người đã trở thành chuyện thường ngày ở huyện, đã biến thành một thú vui không thể thiếu trong cuộc sống thường nhật.
Hễ mấy người phụ nữ tụ tập cùng nhau, giới hạn chủ đề căn bản không phải là thứ Bạc Mộ Vũ và Tô Mạn có thể chống đỡ được.
Ví dụ như lúc này, trong phòng khách rộng lớn nhà họ Giang, cùng với bài hát "Chậm Bước Trên Đường Đời" của Đặng Lệ Quân, mấy người phụ ngồi trên sô
-pha uống rượu vang.
Lời của Tôn Nhược Vi, trước giờ luôn có khẩu vị nặng nhất trong mấy người: "Cái gì thế? Đại minh tinh họ Lam lại không dùng đồ chơi!"
Lam Vu Hân cũng sảng khoái, thở dài thành thật nói: "Chẳng phải sao... Vị kia nhà em không thích cái đó, em ấy muốn tự ra tay."
Tôn Nhược Vi "xùy" một tiếng, "Vậy thì đáng tiếc quá, chị còn muốn giới thiệu cho cô mấy thứ hay ho, chúng ta lớn tuổi rồi, nên thỏa mãn thì không thể qua loa."
"Ai lớn tuổi..." Lam Vu Hân trợn trắng mắt với Tôn Nhược Vi, hất mái tóc xoăn sóng của mình ra sau lưng, giơ tay nhấc chân đều mang theo vẻ quyến rũ, "Em còn chưa tới bốn mươi, còn trẻ lắm, chị nên lo lắng cho cô giáo Giang với Hạ Lam thì hơn."
Nói tới lớn tuổi, Lam Vu Hân là người nhỏ tuổi nhất trong nhóm phụ nữ, nhóm phụ nữ này toàn người trên bốn mươi, Lam Vu Hân mới ba mươi chín, nói thế nào cũng vẫn có thể giãy giụa một năm trong phạm vi ba mươi.
Đang nghĩ như thế, Tôn Nhược Vi liền oán thán nói: "Ba mươi chín với bốn mươi có gì khác nhau chứ? Cô chấp nhận đi!"
Lam Vu Hân vừa định phản bác, ánh mắt của Tôn Nhược Vi đã nhìn sang hướng khác, không cho Lam Vu Hân cơ hội lên tiếng, Lam Vu Hân xấu xa cười nói: "Tiểu Vũ, sao rồi... Em và Lục Nhi có trò gì vui không?"
Ánh mắt Tôn Nhược Vi nhìn về một hướng, là sô
-pha đơn ở góc nghiêng với sô
-pha dài trước mặt, người trên sô
-pha nghe xong, chậm chạp ngẩng mí mắt lên.
Mái tóc dài đen óng như mực của Bạc Mộ Vũ xõa sau lưng, sợi tóc mượt mà rủ xuống vai, trên mặt mang theo vẻ lạnh lùng nhàn nhạt, khuôn mặt lạnh lẽo lại trầm tĩnh, bộ đồ tây mặc trên người được cắt may vừa vặn, áo khoác gác bên tay, chiếc sơ mi trắng tôn lên thân hình mảnh mai của cô.
"... Không ạ." Âm thanh của Bạc Mộ Vũ nhàn nhạt, chỉ là ánh mắt lại cúi xuống, nhìn văn bản đang mở trên màn hình máy tính bảng trong tay.
Mấy năm trước từ khi cô và Giang Trần Âm yêu nhau, cô nhỏ đã phổ cập kiến thức những chuyện này lan tới cả cô và Giang Trần Âm, thường xuyên nhiệt tình dặn dò cô, có chuyện gì không hiểu thì cứ nhắn tin gọi điện hỏi, chuyện có độ khó cao có thể cầm tay chỉ dạy.
Bạc Mộ Vũ từ vô cùng xấu hổ tới hiện tại, tuy có thể tự nhiên trả lời, nhưng nếu muốn cô thoải mái nói những chuyện này với mọi người, cô vẫn không làm được.
Nếu muốn nghiên cứu, cũng nên là cô và Giang Trần Âm nghiên cứu.
Nghĩ như thế, khóe môi của Bạc Mộ Vũ lặng lẽ nhướng lên, tâm trạng chờ đợi Giang Trần Âm lúc này cũng lan tràn khắp trái tim.
Bạc Mộ Vũ dứt khoát thoát khỏi văn bản đề cương kịch bản mới, nhấp vào video trong ứng dụng ảnh.
Âm thanh quan tâm của Tôn Nhược Vi vẫn truyền tới: "Tiểu Vũ này, cháu cũng không còn nhỏ nữa, hai ba năm nữa cũng ba mươi rồi, làm không tốt chuyện này sẽ ảnh hưởng tới tình cảm đấy..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!