Sau ngày Giang Anh Túng và Giang Cao Tuấn tới chỗ Giang Trần Âm đón vợ, Giang Trần Âm và Giang Anh Túng liền định sẵn ngày quay về nhà ông bà Giang.
Giang Trần Âm và Bạc Mộ Vũ ở nhà nghỉ ngơi hai tuần, tuần trước còn tới nhà Lam Vu Hân tụ tập, tuần này có thế nào cũng phải về nhà. Lần này Bạc Mộ Vũ thật sự dùng thân phận người yêu của Giang Trần Âm tới đó, cả gia đình họ Giang đã tiếp nhận thân phận này.
Sáng thứ bảy, hai người lười biếng làm tổ trong chăn ngủ nướng.
Bạc Mộ Vũ híp mắt nhích tới bên giường tìm điện thoại, xem giờ rồi lại rụt tay vào trong chăn. Cô quay lưng với Giang Trần Âm nhích người lại, nhích được một nửa thì phờ phạc, không có sức lực hừ lên đôi tiếng, không muốn động đậy.
Giang Trần Âm cũng mơ mơ màng màng, nghe thấy tiếng động của Bạc Mộ Vũ liền khẽ cười lên, đưa hai tay ra ôm lấy cô vào lòng, vùi mặt lên mái tóc dài theo thói quen, khàn khàn hỏi: "Phải dậy rồi à?"
Bạc Mộ Vũ khẽ quay người, cọ mặt lên đầu Giang Trần Âm, âm thanh mang theo ý ngủ nồng đượm: "Không dậy, không phải hôm nay là thứ bảy à..."
Nhưng hôm nay phải theo chị về nhà bố mẹ, em quên rồi à?" Giang Trần Âm dính lên tai Bạc Mộ Vũ, thân mật cọ mũi lên mặt cô, "Em còn mua quà mang tới đó, chọn mấy ngày mới quyết định, không đi tặng quà sớm chút à?"
Động tác của Bạc Mộ Vũ cứng đờ, chớp mắt mấy cái mới ép tinh thần của bản thân thức giấc, sau đó quay người nhìn thấy khuôn mặt nở nụ cười của Giang Trần Âm.
Bạc Mộ Vũ ngẩn ra rất lâu, nhỏ tiếng nói: "Liệu ông Giang và bà Giang có không thích quà của em không?"
"Không đâu." Ngữ điệu của Giang Trần Âm vô cùng chắc chắn, "Cho dù em không tặng, hôm nay bố mẹ chị cũng sẽ không cảm thấy có gì lạ, huống hồ em đã bỏ ra nhiều tâm tư thế cơ mà."
Bạc Mộ Vũ dính gần lại vòng tay Giang Trần Âm hỏi: "Hay là lát nữa trên đường mua thêm một ít đồ bổ nữa?"
Giang Trần Âm nói: "Đồ bổ chỗ bố mẹ chị đã có mẹ chị với cô Vương lo liệu, cái này thì không cần mua."
"Cũng đúng, không thể mua linh tinh cho người già..." Bạc Mộ Vũ hiểu ra gật đầu, lẩm bà lẩm bẩm.
"Còn có gì phải suy nghĩ à?" Giang Trần Âm mỉm cười hỏi, cũng không vội vàng rời giường, hai tay ôm lấy cơ thể của Bạc Mộ Vũ.
Còn gì phải suy nghĩ nữa...
Bạc Mộ Vũ nhíu mày bắt đầu nghĩ, hôm nay bản thân tới với danh nghĩa người nhà họ Giang, cô sẽ mặt đối mặt với ông Giang bà Giang nói chuyện về quan hệ của bản thân và Giang Trần Âm. Cô chỉnh đốn thái độ, cũng đã mua quà, còn thiếu gì nữa không?
"Hình như là hết rồi." Bạc Mộ Vũ thì thầm nói, "Trần Âm, chị..."
Lời này cất lên, Giang Trần Âm vẫn đang đợi Bạc Mộ Vũ lên tiếng, nhưng Bạc Mộ Vũ bỗng ngộ ra, níu lấy váy ngủ của Giang Trần Âm hỏi: "Em có cần sửa lại xưng hô với ông Giang bà Giang không? Hiện tại em đã là người yêu của chị, theo lí mà nói, ông Giang và bà Giang là bố mẹ của em mới đúng."
"Ừm, nói vậy cũng không sai." Giang Trần Âm được Bạc Mộ Vũ nhắc nhở về vấn đề này, híp mắt nghĩ, "Nhưng nếu thay đổi xưng hô theo bình thường, vậy chẳng phải chị phải gọi Hạ Lam là..."
Bạc Mộ Vũ bỗng câm nín, Giang Trần Âm gọi Diệp Hạ Lam là mẹ, chuyện này cũng quá quái dị.
Hai người đều cảm nhận được loại cảm giác không hài hòa rõ ràng này, nhìn nhau một lúc lâu, vẫn là Giang Trần Âm cười lên xoa đầu Bạc Mộ Vũ.
"Được rồi, tạm thời đừng suy nghĩ tới vấn đề này vội. Vì nếu thật sự phải thay đổi xưng hô, có rất nhiều chuyện sẽ không tiện, người thân của chúng ta đều đã biết quan hệ của cả hai, thật ra sửa hay không sửa cũng không phải vấn đề lớn."
"Ừm, cũng đúng." Sau khi Bạc Mộ Vũ nghĩ kĩ lại cũng tán thành với cách nói này.
Sau này khó tránh được những buổi tiệc gia đình lớn hơn hay là ra ngoài dự tiệc, nếu sửa đổi xưng hô này, tới lúc đó sẽ để người ngoài nắm được thông tin. Không phải quan hệ của cả hai không thể công khai, chỉ là hai người đều quen khiêm tốn, không nhất thiết phải tuyên bố cho người ta biết chuyện.
Cộng thêm bình thường nhà họ Giang và nhà họ Bạc thân thiết, khi qua lại khó tránh xung đột trong xưng hô, cho nên tốt nhất vẫn duy trì nguyên trạng.
"Hiện tại đã yên tâm chưa?" Khóe môi Giang Trần Âm cong lên ý cười.
"Ừm, hết rồi." Bạc Mộ Vũ hít thở sâu một hơi, lộ ra chiếc răng khểnh chui vào lòng Giang Trần Âm, ngữ điệu mềm đi rất nhiều: "Để em ngủ thêm một lúc nữa... không muốn dậy sớm như thế, tối qua xem phim tới muộn mà."
Giang Trần Âm nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài sau lưng Bạc Mộ Vũ, nuông chiều cười nói: "Được được, thế chị cũng ngủ thêm một lúc nữa."
Hai người yên lặng ôm lấy nhau, nhưng thật ra không ai ngủ tiếp được. Giang Trần Âm chỉ nhắm mắt, tay vẫn vuốt ve lưng Bạc Mộ Vũ, mà hơi thở có quy luật của Bạc Mộ Vũ phả lên cổ cô ấy.
Tình cảm dài lâu của cả hai khiến tình yêu hiện tại của hai người vẫn mang bóng hình của tình thân, Bạc Mộ Vũ rất thích thân mật ăn ý yên lặng ôm lấy Giang Trần Âm như thế. Không có ham muốn cơ thể, chỉ đơn thuần muốn dựa gần đối phương, cả trái tim lẫn cơ thể đều ỷ lại vào đối phương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!