Chương 14: (Vô Đề)

Vợ chồng Bạc Minh Lương đã quyết định ra ngoài du lịch một chuyến, sau khi về tới phòng liền gọi điện thoại cho Giang Trần Âm, Giang Trần Âm sửng sốt vì hiệu quả làm việc của Bạc Mộ Vũ, nhưng cũng không nói nhiều qua điện thoại.

Chỉ là cô ấy vừa cúp điện thoại liền gọi ngay cho Bạc Mộ Vũ, Bạc Mộ Vũ ở đầu dây bên kia nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại, liền ôm máy tính xách tay về phòng.

"Cô Âm." Bạc Mộ Vũ nghe máy, âm thanh mang theo ý cười vì tâm trạng tốt đẹp.

"Cười gì thế?" Giang Trần Âm cũng không khống chế được khẽ cười, "Cháu làm cách nào để bố mẹ chủ động giao cháu tới chỗ cô thế?"

Bạc Mộ Vũ chầm chậm đi tới ngồi xuống giường, "Thật ra cháu chỉ để bố mẹ nhớ ra đã lâu rồi không ra ngoài du lịch mà thôi."

Một tay Bạc Mộ Vũ nắm lấy ga giường, có chút hổ thẹn vì cách làm tối nay của bản thân. Trước giờ bản thân chưa từng nói dối bố mẹ, tuy lần này không tính là nói dối, nhưng suy cho cùng mục đích không đơn thuần.

Cả một ngày hôm nay, Bạc Mộ Vũ cảm thấy dường như bản thân có rất nhiều suy nghĩ không nên xuất hiện. Ví dụ như không hi vọng Giang Trần Âm có người để bầu bạn để thân mật, lại ví dụ như dẫn dắt bố mẹ sinh ra suy nghĩ muốn đi du lịch chỉ vì muốn được ở cùng Giang Trần Âm.

Sau khi Bạc Mộ Vũ nói xong, Giang Trần Âm liền trở nên im lặng, không lâu sau, cô ấy nói: "Tính chất của chuyện này cũng không coi là chuyện xấu, nhưng Mộ Vũ này, cô bắt buộc phải nói với cháu, cô không ủng hộ cách làm này của cháu. Thà rằng cháu nói thẳng ra, nếu bố mẹ cháu không đồng ý, cô có thể ra mặt nói giúp."

Nếu đổi lại là chuyện khác, một chuyện vặt vãnh không phải chuyện chuyển ra ngoài ở, như thế cách làm của Bạc Mộ Vũ sẽ gây ra nghi ngờ rằng bản thân không từ thủ đoạn để đạt được mục đích. Hơn nữa cô thực sự đã che giấu suy nghĩ thật sự của mình với Bạc Minh Lương và Diệp Hạ Lam.

Bạc Mộ Vũ nắm chặt lấy ga giường, nhất thời cảm thấy vô cùng tủi thân, ngữ điệu bình thản thường thấy chùng xuống: "Cháu chỉ muốn có thêm chút thời gian được ở cùng cô mà thôi, cháu không nghĩ nhiều như thế."

Đột nhiên Bạc Mộ Vũ cảm thấy trong lòng tích tụ mùi vị chua chát, lan tràn trong tim tới khó chịu, nhưng làm cách nào cũng không gạt tan được cảm giác này.

Mục đích của cô vô cùng đơn giản, nhưng trong lòng cô chỉ nhìn thấy mục đích này, quên suy nghĩ xem chuyện gì nên làm chuyện gì không.

Giang Trần Âm nghe được sự thất vọng trong âm thanh của Bạc Mộ Vũ, cô gái chầm chậm thu mình lại, ngay cả âm thanh nói chuyện cũng nhạt đi, nỗi buồn lúc này càng thêm rõ ràng.

Giang Trần Âm không thể tiếp tục nặng lời, cũng chẳng qua là một chuyện nhỏ mà thôi.

"Cô biết, cô không có ý trách cháu." Cô ấy nhẹ nhàng an ủi, sau đó khẽ nói: "Cuối tuần cô sẽ tới một chuyến, xem xem có gì có thể thu dọn giúp cháu không, được chứ?"

"Vâng." Bạc Mộ Vũ cắn môi đáp, nghe phía đối diện dịu dàng cười lên, cô nắm chặt lấy ga giường cất lời giống như hứa hẹn: "Cô Âm, cháu đảm bảo chỉ có một lần này, sau này cháu tuyệt đối sẽ không như thế nữa. Thật đấy..."

1

"Được, cô tin cháu."

Hai người nói thêm mấy câu, Giang Trần Âm mới cúp máy.

Cô ấy nghĩ kĩ lại cuộc đối thoại ban nãy, không khỏi thở dài trong lòng. Giang Trần Âm cảm thấy, liệu có phải có lúc bản thân yêu cầu quá nghiêm khắc với Bạc Mộ Vũ hay không? Không phải tới hiện tại mới có suy nghĩ này, trước kia bản thân cũng đã từng nghĩ tới.

Bạc Minh Lương và Diệp Hạ Lam nuôi dạy Bạc Mộ Vũ rất tốt, dạy dỗ tất cả các phương diện ăn ở cư xử. Nhưng có lúc Bạc Mộ Vũ nói ra một số suy nghĩ với bản thân, Giang Trần Âm sẽ nắm bắt tỉ mỉ hơn một chút. Đặc biệt là khi có cùng một việc xảy ra trên người người ngoài và người thân, nhất định phải công bằng nghiêm túc nhìn nhận, không thể thiên vị.

Có lúc Giang Trần Âm sẽ lấy một số chuyện vặt vãnh xảy ra xung quanh mình tỉ mỉ kể lại với Bạc Mộ Vũ, phân tích bản chất, và phương pháp ứng phó chính xác cùng sai lầm.

Nhưng thật ra thế giới này vốn không hoàn hảo, vốn dĩ không hoàn toàn công bằng, hà tất bản thân phải yêu cầu một đứa trẻ có thể nhã nhặn như thế?

Thứ bảy, Bạc Mộ Vũ vốn định ở nhà nghiên cứu kế hoạch du lịch cùng bố mẹ, tới trưa lại đột xuất nhận được điện thoại hẹn hò, cô liền ra ngoài một chuyến.

Người hẹn cô là đàn chị đại học Lâm Sơ Vãn, cùng khóa với Tô Mạn.

Hai người hẹn nhau ở quán nước thường tới hồi còn đi học lúc trước, Bạc Mộ Vũ vừa vào quán liền nhìn thấy người phụ nữ mặc chiếc váy liền màu ngà ngồi ở một góc.

Mái tóc nâu dài của người phụ nữ hơi xoăn ở lọn, động tác chầm chậm nâng chiếc cốc sứ nhã nhặn lại nhàn hạ, khi ánh mắt nhìn về phía Bạc Mộ Vũ, khóe môi cũng cong lên một nụ cười hiền hòa.

"Chị Sơ Vãn, em tới muộn rồi." Bạc Mộ Vũ ngồi xuống đối diện Lâm Sơ Vãn.

"Không sao, là do chị tới sớm." Lâm Sơ Vãn mỉm cười, sau đó gật đầu với nhân viên phục vụ đang chờ đợi ở gần đó.

Bạc Mộ Vũ gọi một cốc nước chanh trà xanh, sau đó nhìn về phía Lâm Sơ Vãn, "Chị Sơ Vãn, gần đây em hơi bận, cho nên thời gian trước chị hẹn em em mới không đồng ý."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!