Chương 10: (Vô Đề)

Trong đêm, chiếc quạt nơi góc phòng vẫn chưa tắt, ánh trăng như thác nước chiếu vào bị mây mù che phủ, lúc sáng lúc tối.

Hai người trên nóc nhà một tiến một lùi, mãi tới khi ép tới bên lan can.

Trong mắt người lùi nhảy nhót những cảm xúc điên cuồng, bị cơn gió trên nóc nhà thổi qua, dường như càng thêm điên cuồng. Đôi tay người tiến khẽ run rẩy, không chớp mắt nhìn chằm chằm đối phương.

Nam sinh từng bước từng bước lùi về bên lan can nóc nhà, điên cuồng cùng si mê còn cả quyết đoán quấn lấy nhau trong đáy mắt cậu, thôi thúc đốm lửa càn rỡ cháy lên.

Cơn gió trên ban công mãnh liệt thổi lên những tiếng phập phù, vào khoảnh khắc ấy cũng giống như ngọn lửa, dường như có thể nuốt lấy tất cả rồi thiêu đốt.

Tòa nhà này là tòa nhà cao nhất trong trường học, độ cao của nó đủ để khiến lòng bàn chân người ta lạnh toát khi nhìn từ trên nóc xuống, cũng đủ khiến người ta cảm nhận được sợ hãi cùng tuyệt vọng.

"Tôi cho cậu thêm một cơ hội!"

Âm thanh của cậu nam sinh trong gió giống như con dao sắc bén, sắc nhọn tới nỗi khiến người ta hoảng loạn, khiến người ta không rét mà run.

Bước chân của cậu nam sinh đã chạm tới mép nóc nhà, chỉ thiếu bước quay người, cuối cùng nhảy xuống.

"Không! Đừng nhảy!" Nữ sinh vừa cất tiếng liền run rẩy, vì nam sinh đưa tay ra chỉ vào chân nữ sinh, nữ sinh lập tức không dám di chuyển nửa bước.

Đôi mắt nữ sinh đỏ ửng, mắt mở to tới đau đớn nhưng không dám chớp một cái, chỉ sợ khoảnh khắc tiếp theo người trước mắt sẽ rơi xuống như chim.

"Giang Trần Âm, đồng ý kết hôn cùng tôi, nếu không tôi sẽ nhảy xuống!" Nam sinh nhìn chằm chằm Giang Trần Âm, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay nắm chặt thành quyền.

Giang Trần Âm chầm chậm nhích chân tới, khóe môi cô ấy run rẩy vì sợ hãi, "Cậu xuống trước đi, chúng ta bàn bạc đàng hoàng, đừng đi qua đó nữa..."

Nam sinh không lọt tai, chỉ nghiêm giọng nói: "Đồng ý với tôi! Nếu không tôi sẽ nhảy xuống!"

Tay nam sinh đã đè lên lan can, những tiếng người huyên náo thấp thoáng vọng lại từ xa, trong đó kèm theo cả mấy câu rõ ràng.

"Đồng ý cậu ấy trước đi, để cậu ấy ổn định đã, chuyện sau này không quan trọng."

"Đúng thế, cậu đồng ý cậu ấy trước đi..."

Nhịp tim của Giang Trần Âm dường như ngừng lại, cắn chặt răng nói với nam sinh: "Được, tôi đồng ý, cậu đừng đi qua đó nữa!"

Khi mọi người thở phào một hơi, tay nam sinh vẫn không buông lan can, vẫn nhìn chằm chằm Giang Trần Âm.

Lòng bàn tay Giang Trần Âm toàn là mồ hôi, khi cô ấy muốn đi tới, liền nghe được những lời lạnh lẽo độc ác từ miệng nam sinh, rõ ràng từng chữ: "Được, cậu thề đi. Nếu có một ngày cậu muốn rời khỏi tôi, bố mẹ cậu, anh em cậu, toàn bộ gia đình cậu sẽ phải chịu trừng phạt vì quyết định của cậu, mãi mãi không được yên ổn!"

1

Toàn thân Giang Trần Âm chấn động, tất cả những lời khuyên nhủ đều nghẹn trong cổ họng.

Cô ấy chỉ muốn ổn định cục diện mà thôi, tại sao lại biến thành thế này? Tại sao lại phải đánh cược bằng gia đình mình?

Đám học sinh vây quanh nhưng không dám tiến lại gần nửa bước bỗng nổ tung, nhưng vẫn không có ai dám tiến lên phía trước, sau đó cũng không còn ai có bất kì ý kiến nào với Giang Trần Âm.

"Có phải không dám đúng không?" Đột nhiên nam sinh cười lên, run rẩy mà điên cuồng, "Cậu lừa tôi! Cậu đang lừa tôi! Cậu vẫn sẽ rời xa tôi... Cậu sẽ rời xa tôi... sẽ... a!"

Tiếng gào thét vọng lại nóc nhà trống không, vị trí nam sinh đứng ban đầu không một bóng người, lan can run lên vì phải chịu trọng lực lớn.

"Không!"

Bước chân của Giang Trần Âm loạng choạng đuổi theo, trong đầu vang lên những tiếng ù ù, như thể trời đất đang rung chuyển.

Cô ấy nhìn xuống dưới, máu thịt bắn tung tóe như thể hố đen cùng sợ hãi vô tận, không có ranh giới.

Ánh trăng bị mây mù che phủ, trong phòng không có ánh sáng, kí ức xa xôi giống như lưỡi dao sắc đâm thẳng vào tim Giang Trần Âm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!