Chương 27: Xin Cô Đừng Làm Tổn Thương Người Như Vậy!

Bóng tối bao trùm lên căn phòng ăn lớn.

Đồng Ngữ Hân không biết nước mắt của chính mình đã rơi từ lúc nào.

Giọt nước nóng ấm trượt xuống gò má cô, ngưng lại nơi khoé môi mặn chát.

Trần Lam vừa kể vừa run lên liên hồi.

Một lần nữa nhắc lại quá khứ đau thương, giống như được chính mắt nhìn lại tất cả những nổi đau mà Lục Thần lúc đó phải gánh chịu vậy.

"Năm đó Lục Thần hai mươi tuổi, mẹ mất, cha một tay ôm theo người phụ nữ khác rời đi.

Cậu ấy chỉ có thể ở lại trong căn biệt thự rộng lớn này một mình...! Nào ngờ ông Lục ở nước ngoài biết tin, liền bỏ hết tất cả bay về nước với cậu ấy, cũng có thể xem như là an ủi."

Nói đến đây Đồng Ngữ Hân hơi bất ngờ.

"Còn có người khác sao?"

Trần Lam thở dài.

"Là ông nội của cậu ấy, tuổi ông cũng đã lớn rồi.

Gia đình ngoại của Lục Thần đều mất hết, năm ông Lục về thì toàn bộ tài sản trong nước đều được giao cho cậu ấy, toàn quyền nắm giữ."

"Vậy nên..." Trần Lam nói tiếp.

"Xin cô đừng làm tổn thương cậu ấy, người như vậy...! Thật sự quá đáng thương rồi."

Đồng Ngữ Hân cụp mắt, nhìn xuống mặt bàn màu nâu xẫm.

Sau lại ngước nhìn Trần Lam.

Ánh trăng từ bên ngoài chiếu vào, làm lòng người trở nên lạnh lẽo dần.

"Bà thật sự tin tưởng tôi sao?"

"Tôi không biết, chỉ là cô giống như hy vọng của cậu ấy vậy." Trần Lam mỉm cười.

"Trước đây thường rất hay nhắc đến Đồng tiểu thư, mỗi lần nói đến môi cậu ấy lại cong lên, cô Dịch thấy vậy cũng rất tò mò... Nhưng mà Lục Thần ngại nên chưa từng nói ra...! Cho đến ngày mẹ cậu ấy mất, cũng không một lần nào thấy nhắc đến cô nữa."

Cho nên, Trần Lam không chỉ là cầu xin, mà còn đặt toàn bộ mọi tin tưởng vào Đồng Ngữ Hân.

Mong cô có thể làm mặt trời của người đó, đưa người đó ra khỏi vực sâu tăm tối.

Trần Lam ngước nhìn đồng hồ treo trên tường.

Bà đứng dậy, kính cẩn cúi đầu chào Đồng Ngữ Hân.

"Thiếu phu nhân, từ nay căn nhà do cô cai quản, cũng không cần đến quản gia như tôi nữa...! Còn Lục thiếu, xin cô chăm sóc cậu ấy thật tốt."

Người phụ nữ già quay đầu, bóng lưng gầy yếu dần khuất sau cánh cửa lớn của Lục gia.

Đồng Ngữ Hân ngồi thẫn thờ trong phòng ăn, hai mắt cô đỏ hoe ướt nước.

Trước kia không có tình cảm với Lục Thần, cảm thấy hắn ta rất chướng mắt, mỗi lần gặp dưới sân trường đều tỏ ra khinh bỉ chán ghét, bây giờ lại chẳng thể rời mắt khỏi hắn nữa.

Vì không phải Trần Lam đã nói rồi hay sao, cô chính là mặt trời của hắn, là tia sáng của hắn...! Vậy nên phải thực sự trân trọng người đó.

Lúc này mới chợt nhớ đến chuyện Lục Thần bị sốt, Đồng Ngữ Hân cuối cùng tìm được hộp thuốc trong tủ, cô nhanh chân rảo bước đi lên lầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!