Mặt nước phản chiếu lại bóng hình của cô gái đang đi sát bên dòng sông, từng bước chân cô khập khiễng đi dọc theo một đường thẳng.
Người đàn ông nắm lấy tay cô, ánh mắt dõi theo nhất cử nhất động không muốn rời khỏi.
Đột nhiên cả người cô chao đảo, người kia vội vàng đỡ lấy, bàn tay ngày càng nắm siết chặt hơn.
"Cẩn thận."
"Em không sao!" Đồng Ngữ Hân cười đến tít mắt, vừa nãy xem như đã trút toàn bộ gánh nặng xuống.
Cô đã biết được người ở ngay bên mình là người bạn học năm đó, hơn nữa hắn lại yêu cô, hay nói đúng hơn là chưa bao giờ quên...
Đồng Ngữ Hân vươn tay nhào vào lòng hắn, nhẹ giọng nói.
"Cảm thấy đáng ra lúc trước nên chấp nhận lời tỏ tình của anh rồi."
"Ừm...! Anh cũng cảm thấy thế."
Đồng Ngữ Hân từ trong lòng hắn ngước mắt nhìn, vẻ mặt người kia vô cùng vui vẻ, cũng rất tận hưởng.
Nhưng mà nhìn thế nào cũng không thấy giống Lục Thần năm đó.
"Sau khi tốt nghiệp cấp ba...! anh thật sự không đi phẫu thuật thẩm mỹ đó chứ?"
Vòng tay đang ôm lấy cô thoáng cứng lại, Lục Thần bật cười.
"Sao lại hỏi vậy?"
"Nhìn anh hiện tại chẳng giống lúc đó tí nào."
Người kia gầy gò ốm yếu, đã thế trên mặt còn là cặp kính dày cộm.
Nhưng Lục Thần hiện tại lại quá mức anh tuấn, cơ thể cũng rắn chắc, lại không bị cận hay đeo kính...! Thật sự rất khác.
Hắn cúi đầu, chạm trán lên trán Đồng Ngữ Hân nói nhỏ.
"Còn không phải vì em mà thay đổi sao? Có thích không?"
Có thích không là có ý gì vậy chứ.
Cô đỏ mặt rụt cổ lại.
"È hem, Lục tiên sinh nói gì vậy chứ...! Thích là thích thế nào!"
Hắn nhếch môi cười, sâu trong đáy mắt dấy lên một tia kì quái.
Lục Thần kéo tay Đồng Ngữ Hân.
"Vừa nãy đã ăn no chưa."
Cô thành thật gật đầu.
"Nhà hàng đó em từng đến rồi, đồ ăn ở đó rất ngon..."
Lục Thần.
"Nói đúng trọng tâm."
Đồng Ngữ Hân ấp úng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!