Chương 9: (Vô Đề)

Sau khi quay trở lại Tang phủ, Tang Yểu cũng không đi ra ngoài nữa.

Tang gia tuy không phải danh môn vọng tộc nhưng những người cùng thế hệ trong tộc cũng không ít, nàng vốn dĩ là một người không thích giao tiếp, cũng không có quan hệ tốt với mấy người kia. Lúc này nhặt được một củ khoai lang nóng phỏng tay, đương nhiên càng không có tâm trạng.

Ban đầu, nàng ở trong phòng cầm quyển nhật ký kia chỉ muốn tìm một chỗ giấu nó đi. Sau đó nàng lại không nhịn xuống được, lại lần nữa mở ra đọc cẩn thận.

Nàng vừa xem vừa cảm thán, người kia luôn tưởng tượng muốn có một đêm xuân lãng mạn với nàng nhưng bút pháp kể chuyện lại tinh tế bất ngờ, vô cùng có sức hấp dẫn.

Cho đến khi bả vai bị người vỗ một cái, Đang đọc cái gì đó?

Tang Yểu lập tức đứng dậy, vẻ mặt hoảng sợ giống như chim sợ cành cong, nàng lập tức khép quyển nhật ký lại, vừa quay đầu nhìn lại thì nhìn thấy khuôn mặt của Nhị tỷ tỷ Tang Nhân Nguyệt.

Trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi và hoảng sợ nói:

"Tại sao tỷ bước vào mà không gõ cửa vậy?"

Tang Nhân Nguyệt là đường tỷ của nàng, Tang Yểu cũng không thích nàng ta lắm.

Chỉ vì vài ngày trước, khi ở trong cung, Ngũ điện hạ từng chủ động nói mấy câu với nàng thì vị đường tỷ đứng nhìn ở bên cạnh.

Chuyện này vốn dĩ không có gì, kết quả sau đó Tang Nhân Nguyệt lại đi nói với người khác là nàng thích Ngũ điện hạ. Đây vốn dĩ là lời nói không có căn cứ, bây giờ thì khen ngược, người khác đều ở trong tối nói nàng mơ tưởng viển vông.

Tang Nhân Nguyệt liếc mắt nhìn đồ trong tay Tang Yểu nói:

"Ta nói tại sao hai ngày này muội trốn ở trong phòng không ra ngoài, thì ra là đang đọc lén thoại bản hạ lưu không đứng đắn."

Tang Yểu bị nói trúng một nửa, vội vàng giấu quyển sổ tay ra sau lưng không giải thích mà chỉ nói:

"Tỷ tới đây làm cái gì?"

Tang Nhân Nguyệt nói:

"Muội đây là có vẻ mặt gì, ta đến đây là mang tin tức tốt đến cho muội."

Tin tức tốt gì?

Tang Nhân Nguyệt nói:

"Còn không phải tới chúc mừng muội, sắp bay lên đầu cành."

"Ngũ điện hạ thật sự coi trọng muội, bây giờ có ý định nạp muội làm thiếp. Việc này cũng không có nhiều người biết, muội cũng đừng đi nói ra bên ngoài, tự âm thầm vui vẻ đi!"

Tang Yểu nhíu mày không vui nói:

"Tỷ đang nói bậy bạ gì đó?"

Khi còn nhỏ Tang Nhân Nguyệt luôn thích trêu chọc nàng, sau này khi phụ thân nàng thăng quan thì Tang Nhân Nguyệt tuy không dám lại bắt nạt nàng giống như khi còn nhỏ nhưng khi mở miệng ra vẫn khiến người khác cảm thấy chán ghét giống như lúc trước.

Nàng và Ngũ điện hạ cũng không có quan hệ gì.

Lần đó hắn chủ động nói chuyện với nàng, lời nói cũng đều hợp lễ nghi, cũng chưa từng có bất kỳ ám chỉ nào.

Nàng chỉ không thích ánh mắt của vị Ngũ điện hạ kia khi nhìn nàng, luôn cảm thấy dính dính nhớp nhớp nhìn về phía nàng. Cho nên khi nàng nghe thấy lời này của Tang Nhân Nguyệt thì theo bản năng cảm thấy khó chịu.

"Nói bậy hay không nói bậy thì tự muội biết. Tang Yểu, Ngũ điện hạ chính là hoàng tử, muội đừng có làm bộ dáng được lợi mà còn ra vẻ."

Tang Yểu càng nghe càng cảm thấy phiền chán, không nghĩ muốn để ý tới nàng ta nữa.

Tang Nhân Nguyệt lại nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!