Chương 50: (Vô Đề)

Tang Yểu tự động xem nhẹ lời nói âm dương quái khí của hắn, nàng đau khổ suy nghĩ, vậy mà còn phải mất mười lăm phút nữa. (Âm dương quái khí: chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói.)

Tiếng sấm càng ngày càng dày đặc, mưa to lại chậm chạp chưa rơi xuống. Nàng cẩn thận nói với Tạ Uẩn:

"Tạ Uẩn, phụ thân ta nói khi sét đánh thì không thể đứng dưới tàng cây."

Bốn phía xung quanh bọn họ đều là cây, không thể đứng được. Nàng hầu như nói một câu vô nghĩa.

Tạ Uẩn chậm rãi nói:

"Phụ thân của ngươi lừa ngươi."

Tang Yểu không tin, bởi vì đi nhanh nên giọng nói của nàng hơi hổn hển, lại khóc lóc nói:

"Huhuhu Tạ Uẩn, ngươi nói chúng ta sẽ không bị sét đánh đúng không?"

Tạ Uẩn không phản ứng nàng.

Một khi Tang Yểu cảm thấy sợ hãi thì sẽ nói nhiều, nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, tiếp theo nhẹ nhàng thở ra rồi may mắn nói:

"Tuy nhiên cũng còn may, bây giờ chỉ có sét đánh mà không có mưa."

Vừa dứt lời, một giọt mưa rơi ở trên trán nàng.

Mưa to nói rơi thì rơi, căn bản không cho người khác cơ hội phản ứng. Giờ phút này những giọt mưa lớn như hạt đậu bắt đầu rơi xuống.

……

Nàng nắm ống tay áo của Tạ Uẩn và nói: Trời mưa trời mưa!

Hầu như xung quanh tất cả đều là cây, liếc mắt một cái nhìn qua thì hầu như không như không có nơi nào để trốn.

Xem ra là nhất định phải bị mắc mưa.

Tang Yểu đứng ở bên cạnh Tạ Uẩn, bắt đầu cảm thấy may mắn muộn màng vì Tạ Uẩn là người tiễn nàng về.

Nếu như lúc này chỉ có một mình nàng thì nàng sẽ sợ đến mức chết khiếp.

Nàng hơi từ bỏ giãy giụa, bước chân chậm lại, còn đang ở trong mưa an ủi Tạ Uẩn nói:

"Thôi thôi, còn không phải chỉ là dầm mưa thôi sao."

Tạ Uẩn bước đi không ngừng, đen mặt nói một câu: Câm miệng.

Có lẽ ngại Tang Yểu đi quá chậm nên nam nhân tự nhiên nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của thiếu nữ, Tang Yểu bị Tạ Uẩn lôi kéo, đột nhiên cảm thấy con đường bọn họ đi giống như đã xảy ra thay đổi. Sau đó không đi được một lúc phía trước xuất hiện một căn nhà gỗ hơi cũ nát.

Tạ Uẩn đẩy cửa ra, hai người đi vào mà bên ngoài thì đã mưa to tầm tã.

Trên người thiếu nữ dính nước mưa, sợi tóc ướt át dán lên trên gương mặt trắng nõn. Có lẽ bởi vì tìm được một nơi tránh mưa rồi, nàng trông hơi vui vẻ một chút, mở to đôi mắt xinh đẹp nói với hắn:

"Nơi này vậy mà có một căn nhà gỗ nhỏ, không nghĩ tới trong phủ công chúa còn có một nơi như thế này!"

Tạ Uẩn buông tay ra.

Cảm giác mềm mại ẩm ướt giống như vẫn còn đang dừng lại, hắn hơi không được tự nhiên mà xoa xoa ngón trỏ.

Ánh mắt xẹt qua căn phòng, khi nhìn lướt qua giường đệm được sắp xếp ngăn nắp kia thì dừng lại một chút, hắn nhỏ giọng nói:

"Trước kia xây khu rừng này thì nơi đây là nơi ở của người hầu, đến bây giờ đã để trống rất nhiều năm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!