Cửa phòng phía sau nhẹ nhàng khép lại, hai tay của Tạ Uẩn đặt ở phía sau, lặng lẽ nhìn nàng.
Khi đang đợi nàng trả lời, ánh mắt của hắn không tự giác bắt đầu nhìn kỹ khuôn mặt xinh đẹp trước mắt.
Nói thật lòng thì dung mạo của nàng thật sự có một chút thuận mắt.
Thuận mắt đến đủ để cho Tạ Uẩn nhớ kỹ nàng.
Nhưng Tạ Uẩn cũng không cho rằng đây là đối xử đặc biệt nào đó, giống như là lần trước hắn vô ý nhìn thấy da thịt của nàng được giấu dưới lớp vải mỏng manh. Cũng không phải là hắn muốn nhìn mà là ánh mắt không tự giác bị đồ vật không giống người thường kia hấp dẫn.
Giờ phút này, ánh mắt của hắn đang bị gương mặt xinh đẹp không giống người thường này hấp dẫn.
Có lẽ là bởi vì ngủ một giấc nên giờ phút này nàng vẫn chưa búi tóc, tóc dài đen nhánh bị cột lại đơn giản với nhau.
Trên khuôn mặt nhỏ kia là biểu cảm mà Tạ Uẩn xem không hiểu, đôi mắt sóng nước lấp lánh thẳng tắp nhìn chằm chằm hắn. Đôi môi khẽ cong lên, hơi lấp lánh ánh nước, vệt đỏ trên cằm đã biến mất, trông thuận mắt hơn rất nhiều.
Gương mặt nàng đã không còn đỏ nữa, lại lần nữa từ quả táo nhỏ biến thành quả tuyết lê nhỏ. Đôi môi cong lên hiện lên đường vân môi rõ ràng, khuôn mặt tinh xảo trắng nõn hơi mũm mĩm.
Trông rất mềm.
Chỉ là khuôn mặt của nàng sẽ mềm giống như đôi môi của nàng sao?
Hoặc là giống như eo của nàng vậy.
Tạ Uẩn đột nhiên bắt đầu tự hỏi vấn đề như vậy.
Nhưng vấn đề này được định sẵn là hắn không thể biết.
Ngoại trừ bây giờ hắn giơ tay nhéo một chút.
Giống như cũng không phải là không được, cứ coi như là trả thù cho nụ hôn đó đi.
Khi Tạ Uẩn đang tự hỏi về tính khả thi của việc này, thiếu nữ im lặng nửa ngày trước mặt rốt cuộc mở miệng, ánh mắt của nàng phức tạp nhìn chằm chằm hắn, nhỏ giọng kêu tên hắn: Tạ Uẩn……
Tạ Uẩn lên tiếng: Ừ.
Tang Yểu lại do dự.
Nàng không biết bản thân rốt cuộc có nên trực tiếp làm rõ chuyện này không?
Tạ Uẩn không thúc giục nàng.
Cách một lúc lâu, nàng vẫn không thể mở miệng nói ra được.
Thiếu nữ dời ánh mắt đi, cúi đầu chỉ nói một câu: Tạ Uẩn, ta mệt mỏi.
Nàng gạt người, nàng cảm thấy có lẽ tối nay nàng sẽ thức trắng đêm không ngủ được.
Tạ Uẩn: …… Cho nên?
Ta muốn đi ngủ.
Tạ Uẩn híp đôi mắt lại, nàng thật sự càng thêm lớn gan.
Bây giờ đã được một tấc lại muốn tiến một thước, đến mức muốn cùng chung chăn gối với hắn.
"Ngươi có muốn nghe thử một chút là bản thân ngươi đang nói cái gì không?"
Có ý gì chứ, ngay cả ngủ cũng không cho.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!