Bầu không khí lại trở nên yên tĩnh.
Cái này làm cho người ta làm sao trả lời được chứ?
Từ trước đến nay Tang Yểu không cảm thấy cuộc sống của bản thân dài như vậy, nàng hận không thể tiến lên che cái miệng của Tạ Uẩn lại nhưng nàng không thể làm như vậy. Cho nên hôm nay nàng và Tạ Uẩn cần thiết phải có một người mất trí nhớ.
Cách nửa ngày, Tang Yểu ngẩng đầu lên, dùng hết kỹ thuật diễn ngây thơ suốt nửa đời nhìn hắn:
"Ngươi đang nói cái gì vậy?"
Tạ Uẩn yên lặng không lên tiếng.
Tang Yểu cảm thấy bản thân thật sự quá thông minh rồi, nàng tiếp tục màn biểu diễn của bản thân, suy yếu chống đầu rồi nói:
"Thật không dám giấu giếm, ta cảm giác…… Bệnh của ta còn chưa khỏi hẳn, cho nên ta không thể nhớ rõ chuyện trước khi té xỉu."
Không nhớ rõ?
Tang Yểu vội vàng gật đầu không ngừng, nói:
"Thật sự không nhớ rõ."
"Cho nên nếu ta nói cái gì đó không thích hợp, ngươi là đại nhân không chấp nhặt với tiểu nhân nên hãy tha thứ cho ta đi."
Nàng vô cùng đáng thương nhìn hắn, chỉ kém là không viết hai chữ cầu xin lên trên mặt.
Lại nói, thật ra nàng cũng không có oan uổng hắn mà.
Ban đêm mỗi ngày hắn đều đang suy nghĩ cái gì, bản thân hắn không phải rất rõ ràng sao?
Nàng cũng mất trí nhớ rồi cho nên bỏ qua việc này đi mà.
Tạ Uẩn trông không giống như loại người tính toán chi li như vậy, lời nói cũng đã nói đến nước này nên chắc chắn hắn sẽ không tiếp tục nữa đâu nhỉ.
Nàng đã xin lỗi rồi.
Hu hu hu cũng không đến mức phải dập đầu với hắn chứ.
Tạ Uẩn vẫn có khuôn mặt lạnh lùng không hề quan tâm đến bất cứ điều gì, hắn bắt chéo hai chân rũ mắt tự rót một ly trà cho mình, tiếp theo thong thả ung dung nói:
"Nếu đã là như vậy, để ta kể lại cho ngươi nghe đi."
Tang Yểu trợn tròn mắt.
Nàng hơi hé miệng ra, rất khó tin tưởng Tạ Uẩn vậy mà lại tính toán chi li như vậy.
"Ta nghĩ…… Là không cần đâu."
Tạ Uẩn hơi gật đầu nói:
"Không cần cảm ơn ta."
Giọng nói của nam nhân lạnh lẽo, mang theo giọng điệu trầm thấp không thể diễn tả, vang lên từ từ trong căn phòng yên tĩnh vậy mà còn có vài phần dễ nghe—— Nếu xem nhẹ hắn nội dung nói chuyện của hắn.
"Khi ta đến thì ngươi đang ngồi trên mặt đất, còn nói rằng bản thân trúng xuân dược một hai phải kêu ta cứu ngươi."
Tang Yểu xấu hổ cười: A…… Phải vậy không?
"Ta vốn dĩ không muốn để ý đến ngươi nhưng mà ngươi khóc quá đáng thương."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!