Tạ Uẩn hiển nhiên cũng sửng sốt. Hắn chậm rãi ngẩng đầu, ngước mắt nhìn về phía Tang Yểu, trong con ngươi đen nhánh không nhìn ra cảm xúc gì.
Sao lại thế này, chẳng lẽ nàng hiểu sai ý à?
Dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, Tang Yểu lại bắt đầu căng thẳng, nuốt một ngụm nước miếng, chén trà còn bưng trên tay, nhỏ giọng nói thêm một câu:
"Ngài…… Trà của ngài."
Rất phiền toái, càng ngày càng giống một nha hoàn.
Mỹ nam nhìn chằm chằm mặt nàng, giọng nói lạnh như băng, gần như gằn từng chữ một:
"Ta nói muốn uống trà sao?"
Xong rồi, thế mà thật sự hiểu sai ý.
Cảm giác áp bách ập vào trước mặt, nàng rũ mắt nhìn xuống bàn tay thon dài lại tái nhợt của nam nhân, căng thẳng đến nỗi không dám thở mạnh,
"Vậy…… Vậy ngươi muốn cái gì?"
Giọng nói của nàng càng ngày càng nhỏ, cực kỳ mềm mại: Ta đi lấy là được.
Dưới ánh mắt sợ hãi của thiếu nữ, mỹ nam tự phụ nhìn chằm chằm đôi mắt nàng, môi mỏng mở ra, thong thả nói:
"Ngươi ở lại đây còn chưa đủ sao?"
Tang Yểu: …… Cái gì?
Tạ Uẩn tựa hồ cũng lười nói chuyện với nàng. Hắn thu hồi ánh mắt, giọng nói lạnh như băng, không chút lưu tình nói:
"Cầm đồ của ngươi đi ra ngoài đi."
Rất hung dữ.
Nhưng người quen thuộc với hắn đều biết, hiện tại giọng điệu của hắn cũng không coi là nặng nề. Nhưng Tang Yểu không biết. Từ nhỏ nàng đã là một đứa nhỏ thích khóc nhè.
Nàng thường xuyên không khống chế được nước mắt của mình.
Trước kia, khi nàng cãi nhau với các tỷ muội cùng tuổi, luôn là lời còn chưa nói ra nước mắt đã rơi xuống. Vì vậy nàng còn chưa cãi đã thua. Rất không có tiền đồ, cũng không có khí thế.
Hiện tại bị Tạ Uẩn nói như vừa rồi, đôi mắt Tang Yểu lại bắt đầu mờ mịt sương mù.
Thiếu nữ mím môi dưới. Nàng không muốn thừa nhận bản thân khổ sở vì Tạ Uẩn.
Nàng không biết bản thân đã chọc tức hắn chỗ nào. Từ lúc nàng tiến vào, vẻ mặt của người này đã rất hung dữ rồi, giống như nàng là người vô cùng đáng ghét. Chẳng lẽ bởi vì vừa rồi nàng vào không gõ cửa sao?
Trong lòng Tang Yểu vô cùng ấm ức.
Nàng yên lặng rũ mắt xuống, hàng mi dài đen nhánh che đi đôi mắt long lanh kia. Thoạt nhìn có vài phần yếu đuối, đáng thương.
Tịnh Liễm mím môi, sau khi do dự một lát thì định mở miệng để làm dịu cục diện.
Nhưng chủ tử nhà hắn còn chưa mở miệng, vẫn không hiểu phong tình như cũ, thương hương tiếc ngọc chút nào. Ngài ấy chẳng những không mềm lòng, ngược lại còn tiếp tục không kiên nhẫn nói:
"Còn không đi à, định chờ ta tiễn ngươi sao?"
Hắn biết ngay là chủ tử hắn mở miệng là không nói lên lời gì hay.
Tang Yểu cố nén nước mắt, trong lòng càng cảm thấy oan ức. Nàng ủ rũ xoay người đi thu dọn khay đồ ăn nàng mang vào cùng ấm trà không mấy đẹp mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!