Chương 39: (Vô Đề)

Tang Yểu nhận lấy chén cháo, cầm thìa nhẹ nhàng quấy. Mùi hương hạt sen bốc lên, hòa tan một ít vị thuốc xộc vào chóp mũi.

Lúc này, nàng mới muộn màng phát hiện chỗ không đúng.

Nơi này không phải biệt uyển riêng của Lục Đình sao. Vì sao Tạ Uẩn lại xuất hiện ở chỗ này. Sau khi nàng hôn mê còn có thể ngủ ở đây một giấc thì cũng thôi đi, sau khi uống xong còn có thể đi gặp Tạ Uẩn. Sao lại giống như là ở Tạ gia vậy.

Tang Yểu ngẩng đầu lên, hỏi:

"Các ngươi biết vì sao Tạ Uẩn ở chỗ này không?"

"Hôm nay, Tạ đại nhân phụng mệnh tới bắt giam Ngũ điện hạ. Còn lại nô tỳ cũng không biết."

Tang Yểu húp một ngụm cháo hạt sen. Hình như, bên trong bỏ thêm đường, vị ngọt làm cho vị đắng trong miệng nàng bớt đi một chút.

Nàng nhớ rằng Lục Đình tới gặp nàng một lúc rồi vội vã rời đi. Tiểu thái giám còn nói một câu đã xảy ra chuyện. Khi đó nàng cũng không để ý, nàng còn tưởng Lục Đình xử lý xong thì sẽ trở về, không nghĩ tới trực tiếp bị giam lại.

Tình hình có vẻ nghiêm trọng hơn nàng tưởng tượng một chút. Lục Đình được sủng ái ngần ấy năm, bởi vì trên người được sủng ái và sở hữu tài hoa nên hắn ta làm việc cũng không kiềm chế bản thân. Trong ngoài triều đình đều được khen ngợi vô cùng.

Thậm chí có người suy đoán, Thái Tử đương nhiệm tư chất bình thường, ai biết sau này hắn còn có thể tiếp tục ngồi ở Đông Cung hay không.

Cho nên ngày thường Lục Đình cho dù có làm sai.

Phần lớn cũng chỉ bị Thánh Thượng răn dạy vài câu, nghiêm trọng hơn thì chính là cấm túc, chưa bao giờ bị thương gân cốt.

Hiện giờ thế nhưng có thể trực tiếp bị giam, việc này có thể nghĩ đến tuyệt đối không phải chuyện nhỏ gì.

Tang Yểu không hiểu biết chính sự, nàng cũng không biết tình huống hiện tại đến tột cùng có lợi với phụ thân hay không nhưng theo nàng suy đoán, tình huống có lẽ tốt hơn một chút.

Lục Đình đã như vậy, đương nhiên là hắn không thể tiếp tục điều tra phụ thân nàng. Chuyện này phải gác lại ở đây hoặc là phải giao cho người khác.

Mặc kệ như thế nào, có lẽ đều tốt hơn so với Lục Đình.

Tang Yểu không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Nàng nhớ tới lát nữa mình sẽ phải đi gặp Tạ Uẩn, giọng điệu kia lại vang lên.

Nàng thật sự không có khẩu vị lắm, chỉ ăn nửa chén rồi đặt xuống. Nàng thu dọn một chút rồi chuẩn bị ra khỏi cửa.

Lúc này, trời đã hoàn toàn tối hẳn.

Ban đêm yên tĩnh, chỉ có vầng trăng sáng treo trên bầu trời. Thỉnh thoảng có vài tiếng nói chuyện truyền tới làm cho biệt viện rộng lớn này có vẻ không đáng sợ như vậy.

Tang Yểu cảm thấy cuộc sống của mình ít nhiều đều bị cuốn sổ tay này ảnh hưởng.

Nếu nàng không nhặt được cuốn sổ tay ngoài ý muốn này, có lẽ nàng sẽ không phiền não về Tạ Uẩn nhiều như vậy. Lúc trước, nàng cho rằng Tạ uẩn thích mình. Trên thực tế, ngoại trừ cuốn sổ tay không thể giải thích được này cũng không còn chứng cứ nào khác.

Từ góc độ của Tạ Uẩn, nàng càng không phát hiện ra bất luận dấu vết nào để lại. Hắn cũng chưa bao giờ nói thích nàng. Có phải đây chỉ là một hiểu lầm không?

Mặc dù Tang Yểu thật sự không nghĩ ra lý do hợp lý nào mới có thể giải thích cho sự xuất hiện của cuốn sách nhưng điều này cũng không quan trọng.

Dù sao, nàng cũng không thích Tạ Uẩn.

Về sau, nàng coi như chưa từng thấy cuốn sách này đi.

Nhưng nàng cũng không có cách nào đưa loại đồ vật này cho hắn. Nàng cũng chỉ có thể niêm phong nó lại.

Đang nghĩ ngợi thì nha hoàn đã dẫn Tang Yểu vào một viện. Trong viện ánh nến sáng trưng, có thị vệ vẻ mặt nghiêm túc đang nghiêm trang canh giữ.

Tịnh Liễm cũng đang canh giữ ở ngoài cửa, xa xa nhìn thấy Tang Yểu đang tới đây, hắn lập tức điều chỉnh tư thế ngay ngắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!