Chương 37: (Vô Đề)

Nhưng rất nhanh, hắn trầm giọng phân phó nói: Đi gọi đại phu tới.

Lời này là nói với Tịnh Liễm nhưng hiện tại, gò má Tịnh Liễm gần như ngửa lên trời, sóng gió trong lòng gần như không có từ ngữ nào có thể hình dung.

Hắn cho dù chết cũng sẽ không bỏ lỡ việc theo dõi.

Tịnh Liễm mỉm cười tủm tỉm nhìn người hầu phía sau, thản nhiên nói:

"Thất thần làm cái gì. Động tác còn không mau nhanh lên."

Người hầu đột nhiên bị ra lệnh, còn chưa kịp phản ứng, thật đúng là dừng một chút.

Tuân lệnh.

Tịnh Liễm hài lòng quay đầu lại, tiếp tục nhìn chằm chằm hai người bọn họ.

Theo lý thuyết, làm một người tùy tùng đủ tư cách. Giờ phút này, theo hắn nhìn mặt đoán ý, từ trước đến nay chủ tử hắn không gần nữ sắc sẽ không ra tay. Sau đó, tùy tiện phân phó một tiểu thái giám ôm Tang Yểu đi.

Nhưng do tâm tư quấy phá, hắn cả gan không lên tiếng.

Chủ tử thoạt nhìn cũng không nhớ tới, đợi lát nữa nói không chừng còn muốn phạt hắn.

Hắn rơm rớm nước mắt nghĩ. Thật sự, hắn quả thật hao tổn tâm huyết vì chủ tử mà.

Nếu Tạ phu nhân biết hắn dụng tâm lương khổ như thế này nhất định sẽ rất vui vẻ.

Trước mắt, Tang Yểu đang khép hờ hai mắt, đôi môi đỏ đang mấp máy cái gì không nghe rõ lắm. Tạ Uẩn cũng hoàn toàn không quan tâm.

Hắn mím chặt môi, dùng bàn tay rảnh rỗi kia chọc chọc cánh tay Tang Yểu, nói: Tỉnh, tỉnh.

Nữ nhân này chẳng lẽ còn mong hắn ôm nàng trở về sao, sao lại không đi đến trên giường bản thân rồi hẵn ngất.

Tang Yểu thật sự rất đau đầu.

Nàng không nghe rõ Tạ Uẩn nói cái gì, chỉ mơ hồ có thể nghe thấy giọng nói của nam nhân.

Mặc dù đầu óc không tỉnh táo nhưng điều này cũng không cản trở ý chí kiên định của nàng.

Dược đã phát tác trên người nàng, nhất định không thể để nam nhân tới gần nàng.

Tay nàng vô ý thức nắm lấy vạt áo Tạ Uẩn. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cau mày, mím môi kháng cự nói:

"Ô ô ô, nam nhân thúi cách xa ta chút……"

Giọng nói của nàng không nhỏ, Tạ Uẩn thật khó để không nghe được.

Không chỉ hắn mà những người phía sau hắn đều có thể nghe thấy.

Không khí càng thêm yên tĩnh.

Tạ Uẩn: ……

Xong đời, chủ tử bị mắng.

Tịnh Liễm yên lặng đứng thẳng người, thu hồi nụ cười, nghiêm túc dời ánh mắt sang nơi khác.

Hắn bị điếc.

Nhưng thiếu nữ tựa hồ vẫn chưa nói xong, đôi môi đỏ mọng mấp máy, tựa hồ còn nửa câu sau chưa nói xong.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!