Chương 35: (Vô Đề)

Khoảng nửa nén hướng sau, Tang Yểu nghe thấy bên ngoài truyền đến một giọng nói quen thuộc.

Tang Yểu vội vàng ngồi thẳng người, vểnh tai lên nghe động tĩnh bên ngoài.

"Điện hạ, đã đến rồi."

Cửa gỗ mở rộng, phát ra tiếng kẽo kẹt, Lục Đình mặc y phục bằng gấm bước vào từ bên ngoài. Tang Yểu co rụt người theo bản năng, bởi vì ngược sáng với hắn cho nên Tang Yểu không nhìn rõ vẻ mặt hắn.

Cửa gỗ lại bị đóng lại lần nữa.

Bởi vì có thêm một người nên trong phòng đột nhiên trở nên nhỏ hẹp hơn không ít.

Trong sự im lặng, Tang Yểu vội vàng đứng dậy, rũ mắt nhỏ giọng chào hỏi Lục Đình.

Nhưng nàng đợi rất lâu vẫn không thấy nam nhân nói lời nào.

Sự yên tĩnh làm nàng càng cảm thấy bất an. Nàng thầm nghĩ không thể nào, chẳng lẽ thật sự tức giận rồi?

Trong một khắc này nàng suy nghĩ rất nhiều thứ.

Nếu người này có chút ý tứ không đồng ý nào nàng phải nhanh chóng chạy trốn.

Nếu hắn muốn bắt nàng, nàng phải la hét cho hắn mất mặt. Nếu không trốn được mà để hắn bắt được, chờ sau khi nàng trở lại kinh thành cũng phải truyền tin khắp nơi, để mọi người biết Ngũ hoàng tử cũng không phải thứ tốt gì.

Tóm lại hôm nay không thể đến vô ích.

Tang Yểu thận trọng ngẩng đầu lên. Một khuôn mặt âm trầm đập vào tầm mắt nàng.

Lục Đình đang rũ mắt nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt mang theo vài phần ngoan độc.

Trong lòng Tang Yểu rùng mình. Người này sao lại ghi thù như vậy, sao lại tức giận như vậy?

Giọng nói nàng run run, nàng đi thẳng vào vấn đề, nhắc tới chuyện của phụ thân nàng:

"Điện hạ, lần trước phụ thân ta……"

Lời còn chưa dứt, trên đỉnh đầu truyền đến một câu hỏi chất vấn:

"Vì sao hôm qua ngươi không tới?"

Tang Yểu sửng sốt một lúc. Sau khi nhanh chóng tự hỏi thì bịa ra một lý do, nói:

"Ngày hôm qua…… Hôm qua, thân thể ta không thoải mái."

Chẳng lẽ hắn thật sự tức giận vì chuyện này?

Nhưng không phải hắn nói cho thời gian ba ngày sao?

Hôm nay nàng tới cũng không tính là muộn chứ.

Nam nhân khẽ cười một tiếng. Lúc này, trong phòng chỉ có hai người bọn họ. Trên mặt Lục Đình đã không còn vẻ ôn hòa ngụy trang như thường ngày. Trên khuôn mặt dịu dàngận kia hiện lên sự nham hiểm, độc ác vô cùng mâu thuẫn.

Tang Yểu không dám nhìn thẳng hắn.

Nàng chỉ có thể cầu nguyện hắn đừng tiếp tục tức giận, sớm trả lại trong sạch cho phụ thân nàng.

Nhưng tiếng cười của hắn gần như làm Tang Yểu không rét mà run.

Hắn lại hỏi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!