Chương 33: (Vô Đề)

Lá cây xanh biếc, nước mưa trong suốt chảy từ phía trên chảy xuống nền đất mềm, ẩm ướt. Tang Yểu vén váy nhảy từ trên xe ngựa xuống, thuận tiện khách khí cảm ơn gã sai vặt.

Đôi giày thêu lấm lem bùn đất, y phục ướt sũng.

Hiện tại, nàng cảm thấy cả người khó chịu.

Xe ngựa chuyển động, rời khỏi Tang phủ. Tang Yểu ôm váy hơi ẩm hơi xoay người lại. Lúc này, nàng nhìn thấy Tang Nhân Nguyệt đang đứng dựa vào cửa.

Nàng ta mặc một chiếc váy màu xanh thẫm, trang điểm tinh xảo, hếch cằm nhìn nàng.

Tâm trạng Tang Yểu vốn nặng trĩu, vừa thấy nàng ta thì trong lòng bị bóng đen bao phủ. Nàng dời ánh mắt đi, không nhìn nàng ta nữa, phiền.

Ngay khi Tang Yểu bước qua ngưỡng cửa, đi qua trước mặt Tang Nhân thì giọng nói du dương của nữ hài truyền tới:

"Đi nhanh như vậy làm gì, sợ ta sao?"

Tang Yểu đi chậm lại, quay đầu lại, nói: Ai sợ tỷ.

Nàng nghĩ tới chuyện đã trải qua từ hôm qua tới hôm nay, hung dữ nói:

"Đừng tự mình đa tình."

Tang Nhân Nguyệt đuổi kịp bước chân Tang Yểu, nói:

"Tiểu ngốc tử, sao hôm nay muội đột nhiên có thể nói chuyện như vậy."

Tang Yểu lặng lẽ bước chân nhanh hơn, thấy nàng ta nói như vậy, Tang Yểu càng không vui:

"Ta cũng không phải người câm."

Tang Nhân Nguyệt nói:

"Vừa rồi ai đưa muội trở về?"

Khi Tang Nhân Nguyệt tới, xe ngựa đã thay đổi phương hướng, cho nên nàng không nhìn thấy biểu tượng của Tạ gia phía trên xe ngựa.

Thường ngày, Tang Yểu chỉ ru rú ở trong nhà, luôn thích tự chơi một mình, nào có bằng hữu nào. Xe ngựa này cũng không phải trong cung, càng không phải của Tang gia.

Vậy thì chỉ có một lựa chọn.

"Muội đi tìm Ngũ điện hạ à?"

Tang Yểu bước lên bậc thang, đi về phía tiểu viện của mình. Bình thường, nếu tâm tình nàng tốt mà gặp Tang Nhân Nguyệt thì còn có thể nói với nàng ta hai câu. Mặc dù, cuối cùng người này đều sẽ làm cho tâm tình của nàng trở nên tồi tệ hơn.

Nhưng hiện tại, tâm tình của nàng không tốt, không muốn gặp nàng ta chút nào. Càng không muốn nghe nàng ta âm dương quái khí, bỏ đá xuống giếng bên tai.

Này, nói chuyện đi.

Làm gì lại ra lệnh cho nàng, Tang Yểu mím môi, không hé răng.

Tang Nhân Nguyệt bật cười, nói:

"Ta biết rồi. Có phải Ngũ điện hạ không giúp muội hay không?"

Quả thật không giúp, nhưng mà không phải Lục Đình, mà là một nam nhân thúi khác.

Lời này chọc Tang Yểu muốn khóc trong lòng. Nàng không nhịn được, nói:

"Không phải chuyện của tỷ. Tỷ đừng đi theo ta nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!