Chương 32: (Vô Đề)

Tang Yểu quay đầu lại nhìn thấy Tịnh Liễm.

Cùng với một vị phu nhân dịu dàng đoan trang đứng bên cạnh hắn.

Ánh mắt đầu tiên khi Tang Yểu nhìn thấy bà, lại xuất hiện một loại cảm giác rất quen thuộc.

Nàng còn nghĩ rằng là gặp được tiên nữ gì đó.

Bà trông khoảng 30 tuổi, mặc một quần áo màu tím nhạt, mỗi bước đi thì bộ diêu cài trên đầu lắc lư, tà váy khẽ lay động.

Bà trang điểm rất đơn giản, khí chất đoan trang thanh nhã, ẩn giấu bên trong là vẻ đẹp rất có sức hấp dẫn, khiến người ta chỉ liếc mắt nhìn một cái thì cảm thấy thân thiết, rồi lại nhịn không được mang lên cảm giác cung kính. Từng cái nhăn mày từng nụ cười đều giống như người đến từ bầu trời.

Tang Yểu cho dù có ngốc cỡ nào cũng có thể nhìn ra được thân phận của người này không bình thường, nàng áp xuống cảm xúc suy sút ở trong lòng, cảm thấy mặc kệ người kia là ai thì kêu phu nhân nhất định là không sai.

Cho nên nàng cung kính hành với bà và nói: Phu nhân vạn an.

Tạ phu nhân đỡ cánh tay của nàng, mắt phượng xinh đẹp nhìn chằm chằm khuôn mặt của Tang Yểu. Sau khi nhìn quét một lúc lâu ý cười trên mặt bà càng thêm vừa lòng, bà cố gắng kiềm chế xúc động trong lòng, thân thiết nói: Cô nương miễn lễ.

Bà lại chủ động nói:

"Ta là mẫu thân của A Uẩn."

Trong lòng của Tang Uẩn cảm thấy hoảng hốt, đầu óc trở nên trống rỗng. Là mẫu thân của Tạ Uẩn, vậy chẳng phải chính là Tạ phu nhân trong truyền thuyết sao?

Từ nhỏ thì nàng đã nghe nói đến vị Tạ phu nhân này, người này có dung mạo xinh đẹp. Nghe đồn khi Tạ phu nhân còn chưa xuất giá thì đã nổi tiếng khắp kinh thành, tài hoa hơn người, cũng không hề thua kém so với nam nhân.

Nghe nói năm đó Tạ phu nhân còn thiếu chút nữa thì đã làm Hoàng hậu, sau lại không biết như thế nào vẫn gả cho Tạ Các lão.

Tang Yểu vừa nhìn thấy tiên nữ thì rất dễ dàng bị kích động, nàng vốn dĩ muốn nói một câu xin chào Tạ phu nhân, kết quả bởi vì quá căng thẳng nên cái miệng hư này lại nói những lời này này thành: Xin chào mẫu thân.

Ba người lập tức cảm thấy sửng sốt.

Xương gò má của Tịnh Liễm sắp nhô lên trời, tiến triển thật sự rất nhanh. Tang cô nương tại sao người lại lợi hại như vậy?

Tạ phu nhân cũng không kịp phản ứng lại, chỉ cảm thấy loại cảm giác này rất kỳ diệu, bà còn đang do dự có nên trả lời một tiếng không.

Tuy nhiên chuyện này hơi nhanh một chút nhỉ?

Vừa rồi bà mới biết được sự tồn tại của vị cô nương này.

Nhưng lại nói, con của bà đã hôn người ta rồi thì làm sao có thể không chịu trách nhiệm được chứ?

Ngoài ra nếu bây giờ thành thân thì năm sau là bà có thể ôm được cháu trai rồi.

Ý thức được bản thân nói gì đó, sắc mặt của Tang Yểu xám xịt nhìn chằm chằm mặt đất.

Khe đất đâu? Tại sao không có khe đất nào để chui vào vậy?

Nàng hận không thể cho bản thân hai cái bàn tay, cúi đầu vô cùng xấu hổ giải thích nói:

"Con…… Con muốn nói là xin chào phu nhân."

Tạ phu nhân an ủi vỗ vỗ cánh tay của Tang Yểu, cong môi cười nói: Không sao đâu.

"Bên ngoài mưa còn đang rơi, không bằng cô nương đợi một lúc nữa rồi đi?"

Bà ấy thật sự rất dịu dàng.

Tang Yểu nghe giọng nói hiền lành êm dịu này, lại bắt đầu cảm thấy buồn bã.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!