Chương 27: (Vô Đề)

Tang Yểu cứng đờ vâng một tiếng, sau đó cầm chén rượu ở trong tay.

Tang Ấn cân nhắc nói:

"Điện hạ, từ nhỏ Yểu Yểu không hề uống rượu, ta xem vẫn là……"

Lục Đình ngăn ông lại, vẻ mặt ôn hòa nhưng giọng điệu lại rất khó chịu:

"Tang đại nhân, tại sao đêm nay ngươi lại có nhiều ý kiến như vậy?"

Hắn cong môi lại, vẫn dựa rất gần Tang Yểu, lạnh nhạt nói:

"Yểu Yểu, nếu là người của ta thì ta tất sẽ đúng mực."

Tang Yểu chưa từng cảm thấy khó chịu đến như vậy, cách vách tường lạnh lẽo, cả người của nàng đều cảm thấy khó chịu khi nghe Lục Đình nói ra những lời giả dối giống như thật này.

Cái gì mà người của hắn, bây giờ nói như vậy cũng không phải là quá sớm rồi sao.

Tang Ấn ngậm miệng, sắc mặt càng trở nên tồi tệ hơn.

Tư thế của Lục Đình lại càng thêm thân mật hơn, hắn nói mấy câu với Tang Yểu, Tang Yểu mạnh mẽ áp xuống cảm giác chống cự và quẫn bách ở trong lòng, nhỏ giọng tiếp lời.

Bộ dáng hồn nhiên ngoan ngoãn này khiến Lục Đình cảm thấy rất hài lòng, sự lo lắng của nàng vẫn chưa làm hắn cảm thấy bực bội. Những cảm xúc nho nhỏ kia biểu lộ ở trên gương mặt trứng ngỗng tinh xảo quyến rũ của nàng trông vô cùng sống động.

Khiến hắn muốn xoa nắn và cũng muốn phá hư.

Thật sự không hổ là người con gái mà hắn liếc mắt một cái là đã nhìn trúng.

Ánh mắt của Lục Đình không hề che giấu, hắn giơ tay đặt lên trên cái tay đang cầm ly rượu của Tang Yểu, Tang Yểu theo bản năng muốn rút tay ra. Nhưng sau đó nàng nhớ lại tình huống trước mắt của bản thân, cố gắng nhịn xuống.

Nhưng nam nhân này vậy mà bắt đầu xoa bóp ngón út của nàng, loại cảm giác này không khác gì với khi nàng hái hoa thì bàn tay đột nhiên đụng phải một con sâu lớn. Nàng chỉ cảm thấy không rất ngột ngạt, không thể thở nổi.

Cuối cùng nàng vẫn không thể nhịn xuống được, yên lặng né tránh, giọng nói hơi hoảng sợ nói: Điện hạ……

Lục Đình nắm chặt cổ tay của nàng.

Người này tại sao đột nhiên lại thích động tay động chân với nàng như vậy chứ!

Trong đôi mắt của nàng lộ ra vẻ hoảng sợ, nàng mím môi lại xin giúp đỡ nhìn về phía Tang Ấn.

Tang Ấn cũng có gương mặt rất khó coi, ly rượu trong tay quả thật sắp phải bị ông bóp nát.

Không chờ Tang Ấn lên tiếng ngăn cản thì Lục Đình giống như biết Tang Ấn muốn nói cái gì, hắn chậm rãi nói:

"Tang đại nhân, vừa rồi không phải ngươi nói đêm nay còn có việc nên muốn về sớm một chút sao? Ngươi cứ đi trước đi, bổn cung sẽ chăm sóc Yểu Yểu."

Tang Yểu sửng sốt, thậm chí quên mất giãy giụa. Hắn đây là có ý gì?

Sắc mặt của Tang Ấn cũng trở nên hoảng hốt, ông thậm chí không thể tin tưởng được là bản thân đã nghe thấy cái gì,

"Điện hạ, ngài có ý gì chứ?"

Màu đỏ trên mặt của Lục Đình vẫn chưa biến mất, đêm nay hắn uống không ít nhưng vẫn chưa hề mất hết tỉnh táo. Mới vừa rồi giọng nói của đám nữ nhân kia thật sự gợi lên hứng thú trong lòng hắn, cho nên hắn mới đột nhiên nổi lòng tham gọi Tang Yểu đến đây.

Trong cảm giác say hỗn loạn, giờ phút này sức hấp dẫn của người con gái bên cạnh đối với hắn đã lên tới đỉnh núi.

Tang Yểu sớm hay muộn sẽ là vật trong lòng bàn tay của hắn, sớm hơn mấy ngày cũng chẳng sao.

Hắn đè xuống cảm giác vội vàng trong lòng, gần như là nói rất rõ ràng:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!